Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 929: Khế ước bán mình (2)

“Hứa Ngân la lúc trước đêm nào cũng nghỉ ở trong các, còn không bỏ một đồng, nương tử vì hắn, ngay cả khách nhân cũng không tiếp đãi.
Còn tự mình nộp tiền lên Giáo Phường Ti.
Người khác nâng ả vài câu, ả còn thật sự cho rằng mình cùng Hứa Ngân la là tình yêu thực sự, ngươi nói buồn cười không. “Bây giờ ả bị bệnh, sắp chết, người nọ có từng đến thăm ả?”
Lời này nói đến chỗ đau lòng của Mai Nhi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân, ta muốn xé miệng của ngươi.”
Hai người vặn vẹo đánh nhau. “Dừng tay!” Ngoài cửa, Phù Hương mặc áo đơn màu trắng, suy yếu tựa như đứng không vững, tựa vào cửa, sắc mặt tái nhợt.
Vặn vẹo đánh nhau ngừng lại, nha hoàn làm việc vặt cúi đầu, không nói một lời, tuy nữ nhân này đã ốm yếu, tựa như gió thổi qua là ngã, nhưng nàng lúc trước là vinh quang như vậy, dẫn tới lưu lại ấn tượng khắc sâu không thể xóa nhòa. “Trở về...”
Vừa nói xong hai chữ, thân thể Phù Hương nhoáng lên một cái, ngất ngã xuống đất.
Đàn hương lượn lờ, trong phòng ngủ chính, Phù Hương dần dần tỉnh lại, thấy đại phu già ngồi ở bên giường, tựa như vừa bắt mạch xong cho mình, nói với Mai Nhi: “Khí mạch suy yếu, ngũ tạng suy kiệt, dược thạch đã vô dụng, chuẩn bị hậu sự đi.”
Mai Nhi cúi đầu, thấp giọng khóc nức nở. ...
Kinh thành đệ nhất danh kỹ Phù Hương thời gian không còn nhiều...
Tin tức này nháy mắt truyền khắp Giáo Phường Ti.
Có người âm thầm cao hứng, cũng có người thổn thức cảm thán.
Sau bữa trưa, Thanh Trì viện.
Trong phòng tiếp khách trải gấm địa y, các hoa khôi mặc áo nghê thường ngồi ở bên bàn uống trà buổi trưa.
Trên bàn bày dưa và trái cây, rượu mơ ướp lạnh...
các loại đồ ăn.
Minh Nghiễn hoa khôi trang dung tinh xảo nhìn quét các tỷ muội ở đây, tính cả nàng, tổng cộng chín vị hoa khôi, đều là từng lên giường với Hứa Ngân la. “Nhớ cô ấy lúc trước vinh quang cỡ nào, một bài vịnh mai của Hứa Ngân la khiến cô ấy trở thành kinh thành đệ nhất danh kỹ, các lão gia bên ngoài vì gặp nàng một lần mà tung cả ngàn vàng, tài tử phong lưu nơi khác ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, sôi sục nửa năm, không ngờ chỉ còn lại một hơi.”
Tiểu Nhã hoa khôi mặc váy lụa màu chàm, đeo trâm ngọc, khí chất nhã nhặn, cảm khái một tiếng.
Tiểu Nhã hoa khôi đọc đủ thứ thi thư, rất được người đọc sách theo đuổi. “Hồng nhan bạc mệnh, đó là nói Phù Hương, thật là làm người ta thổn thức.”
Nói chuyện là một vị mỹ nhân mặt trái xoan mặc váy vàng, hoa danh Đông Tuyết, thanh âm dễ nghe như chim hoàng oanh, tiếng ca là một tuyệt phẩm của Giáo Phường Ti. “Lúc trước ta còn ghen tị cô ấy được mình Hứa Ngân la sủng ái, bây giờ thấy cô ấy cảnh ngộ như vậy, khó chịu ăn không ngon.”
Lại một vị mỹ nhân cảm khái. “Nói tới, Hứa Ngân la đã rất lâu chưa tìm cô ấy rồi nhỉ.”
“Ta nhớ, Hứa Ngân la sau tháng ba đi Sở Châu, liền chưa từng tới Giáo Phường Ti nữa, chưa từng đi Ảnh Mai tiểu các.”
“Cẩn thận tính ra, Hứa Ngân la từ Sở Châu về kinh đoạn thời gian đó, vừa lúc là Phù Hương ốm đau...”
Các hoa khôi thở dài một tiếng, Phù Hương ốm đau ở giường, lâu không thấy khỏe, Hứa Ngân la tự nhiên sẽ không đến.
Nam nhân đến tìm các nàng, là tìm vui, bằng không, chung quy không có khả năng là hầu hạ trước giường bệnh nhỉ, Hứa Ngân la cũng chỉ là nam nhân bình thường.
Minh Nghiễn hoa khôi khẽ thở dài: “Phù Hương tỷ tỷ đối với Hứa Ngân la vẫn luôn thâm tình...”
Nàng quay sang nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, dặn dò: “Phái người đi Hứa phủ thông báo một tiếng đi, Hứa phủ cách Giáo Phường Ti không xa, đi nhanh về nhanh.”
Nha hoàn bước nhỏ rời đi.
Sóng mắt Minh Nghiễn đảo qua các hoa khôi, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thăm Phù Hương tỷ tỷ một chút đi.”
... “Ngươi ta chủ tớ một hồi, sau khi ta đi, ngân phiếu trong ngăn tủ ngươi cầm, chuộc thân cho mình, sau đó tìm nhà người tốt gả vào, Giáo Phường Ti chung quy không phải chỗ gửi gắm của nữ tử. “Nhớ rõ mang đồ ta lưu lại giao cho Hứa Ngân la, chớ quên.”
Phù Hương tựa vào trên giường, dặn dò hậu sự.
Mai Nhi ngồi ở ghế tròn, vừa khóc nức nở vừa gật đầu.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại hỗn độn từ ngoài cửa truyền đến, Minh Nghiễn Tiểu Nhã đám hoa khôi chậm rãi vào phòng, mỉm cười nói: “Phù Hương tỷ tỷ, các tỷ muội đến thăm ngươi.”
Trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Phù Hương nặn ra nụ cười, thanh âm khàn khàn: “Mau mau mời ngồi.”
Các hoa khôi vào ngồi, bình tĩnh nói chuyện phiếm vài câu, Minh Nghiễn bỗng che miệng, khóc nức nở nói: “Tình trạng thân thể tỷ tỷ bọn muội đã biết...”
Phù Hương tiêu sái cười: “Với ta mà nói, chỉ là kết thúc một đoạn lữ trình của sinh mệnh, ta rất sớm, rất sớm trước kia, tựa như đã rời khỏi nơi này.”
Các hoa khôi nghe vậy, cảm động lây, trong phòng tràn ngập không khí bi thương.
Minh Nghiễn dịu dàng nói: “Tỷ tỷ chớ trách, muội muội tự chủ trương, bảo người đi thông báo Hứa Ngân la rồi.”
Phù Hương nhíu nhíu mày, giọng điệu có chút cuống lên: “Ngươi gọi hắn đến làm chi, ta cũng không muốn gặp hắn, ta không muốn ở lúc này nhìn thấy hắn.”
Mai Nhi đứng ở bên giường, khóc nói: “Đó cũng là kẻ không có lương tâm, từ khi đi Sở Châu, liền không tới một lần nào nữa, nhất định là nghe nói nương tử bệnh nặng, chán ghét nương tử nhà ta.
Hắn lúc còn là Ngân la, thường thường mang đồng nghiệp đến Giáo Phường Ti uống rượu, nương tử lần nào không phải tận tâm chiêu đãi...
Hu hu hu.”
Các hoa khôi nhìn nhau, than nhẹ một tiếng.
Minh Nghiễn dịu dàng nói: “Tỷ tỷ còn có tâm sự gì chưa xong?”
Phù Hương không nói, mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đất rộng lớn.
Nữ tử Giáo Phường Ti, tâm nguyện lớn nhất, đơn giản chính là có thể thoát ly tiện tịch, rời khỏi nơi yên hoa này, ngẩng đầu làm người.
Các hoa khôi xem hiểu ý tứ của nàng, lại chỉ có thể thở dài.
Giá chuộc thân Phù Hương cao tới tám ngàn lượng.
Ảnh Mai tiểu các đại khái là rất lâu không náo nhiệt như vậy, Phù Hương hứng thú nói chuyện rất tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng dần dần bắt đầu không yên lòng, liên tiếp nhìn ra ngoài cửa, giống như đang chờ đợi cái gì.
Các hoa khôi đều biết nàng đang đợi ai.
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng.
Minh Nghiễn hoa khôi nhìn thoáng qua đồng hồ nước trong phòng, đôi mắt sáng hiện lên một tia đau thương, nam nhân kia chung quy là sẽ không đến đây. “Thời gian không còn sớm nữa, các muội muội đi, đi trước...”
Trong mắt nàng nước mắt suýt nữa tràn mi: “Phù Hương tỷ tỷ, bảo trọng.”
Nước mắt mơ hồ thấy, Minh Nghiễn phát hiện ánh mắt Phù Hương dại ra nhìn ngoài cửa, khuôn mặt tái nhợt chợt tràn ra mảng đỏ ửng say lòng người.
Minh Nghiễn đột nhiên cứng đờ thân thể mềm mại.
Tiểu Nhã hoa khôi mím môi.
Hoa khôi khác cũng chú ý tới Phù Hương khác thường, các nàng không tự giác ngừng thở, chậm rãi, quay người lại nhìn.
Một người trẻ tuổi đứng ở cửa, mặc nho bào màu trăng sáng, bên hông đeo một khối phỉ thúy xanh biếc, tính chất không tốt không kém. “Áo choàng không vừa người, ta bảo tỳ nữ trong phủ sửa lại.”
Giọng hắn ôn hòa.
Nước mắt Phù Hương tràn mi, một thân trang phục này, là lúc bọn họ mới gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận