Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 283: Nguy cơ thân phận bại lộ

Trong phòng không còn tiếng nói chuyện một lúc lâu, chỉ có tiếng ngáy truyền ra, đó là của Hứa Linh Âm.
Có thể tưởng tượng hình ảnh nàng nằm chổng vó trên giường, há miệng ngáy, còn bản thân đã ngủ say.
Qua một hồi, thẩm thẩm hô lên:
"Ninh Yến?"
Hứa Thất An buồn bực đáp:
"Ta đây."

Vì thế, cứ cách một đoạn thời gian hắn liền ho khan một tiếng, các nữ nhân trong phòng nghe được tiếng ho khan tràn đầy nam tính của hắn liền không sợ nữa.
Thẩm thẩm cùng muội muội sợ hãi là có đạo lý, bởi vì tòa nhà này thật sự bị quỷ quấy phá, mà không phải chuyện kể hư vô mờ mịt.
Chờ một thời gian, loại sợ hãi này sẽ tự nhiên phai nhạt.
Lại sau một lúc lâu, thẩm thẩm oán giận nói,
"Linh Nguyệt, đừng dán lấy vào người ta như vậy, nóng quá."

"Mẹ!"
Hứa Linh Nguyệt tủi thân làm nũng.
Thẩm thẩm cũng đau lòng con gái, không nói nữa, sau một lúc lâu, đột nhiên hạ giọng:
"Linh Nguyệt, con bây giờ đã lớn như vậy rồi sao?" Cái tai Hứa Thất An chuyển động, nghe câu này, mới đầu không hiểu gì, nhưng giọng điệu thẩm thẩm rất cổ quái, hắn lắng nghe, quả nhiên nghe thấy muội muội ngượng ngùng đáp:
"Mẹ, mẹ đừng cười nhạo con, làm sao lớn bằng mẹ được."

"Nói thừa, ta đã sinh con nhiều năm, nhưng lúc bằng tuổi con, cũng không có quy mô như vậy."
Thẩm thẩm nói xong, cảm khái:
"Con đã đến tuổi lập gia đình."

Hứa Linh Nguyệt im lặng không nói. . . .
Linh Nguyệt đáng thương, tuổi còn nhỏ, mà đã phải chịu đựng gánh nặng vượt xa bạn bè đồng lứa.
Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cảm giác trông cửa cũng không quá buồn tẻ.
Thẩm thẩm nói tiếp:
"Ngươi ở ngay cạnh đại lang, nhớ rõ lúc tắm rửa phải chú ý một chút, võ giả có nhiều thủ đoạn, phải nhớ phòng bị."

"Mẹ, ý ngươi nói đại ca sẽ nhìn lén ta tắm rửa?"
Trong bóng đêm, con mắt Hứa Linh Nguyệt vậy mà hơi lóe lên ánh sáng.
Vớ vẩn, ta không làm chuyện đó, đừng vu oan cho ta. . . . .
Ta ở Giáo Phường Ti đều là tắm cùng Phù Hương, cần gì nhìn lén. . . .
Hứa Thất An cảm thấy thẩm thẩm vẫn ác độc như trước, hiện tại ở trước mặt hắn thì bình thường, lại âm thầm nói xấu, ly gián tình huynh muội hồn nhiên của hắn cùng Linh Nguyệt.
"Đại lang có thể sẽ không nhìn lén, nhưng chẳng lẽ con định hoàn toàn không phòng bị?"
Thẩm thẩm mắng nhỏ con gái một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng một cái, nghe tiếng ho khan thỉnh thoảng vang lên của Hứa Thất An, yên tâm tiếp tục nói chuyện. . . . . .
Hứa Thất An một đêm không ngủ, phun nạp khí cơ, rèn luyện Nguyên thần, tới lúc bình minh tinh thần vẫn phấn chấn.
Lúc ăn điểm tâm, Hứa Bình Chí đã trở lại, một thân nhung trang, trong tay không có vỏ quýt, Hứa Thất An lúc này mới tin tưởng Nhị thúc đêm qua thật sự đi làm, mà không phải đi Giáo Phường Ti.
"Hôm qua nửa đêm Linh Âm chạy ra ngoài, ngủ ở bên cạnh giếng. . . ."

Thẩm thẩm kể ra chuyện tối hôm qua cho Nhị thúc, "May mắn trong phủ còn có Ninh Yến, nếu hắn cũng không có mặt, thì đã rất náo loạn. . ."

Nói tới đây, thẩm thẩm nhát gan lại sợ hãi, thuần túy là tự mình dọa mình.
Hứa Nhị thúc vuốt cằm nhìn đứa cháu quý hóa, hỏi:
"Tại sao Linh Âm nửa đêm ngủ bên cạnh giếng?"
Hứa Thất An đáp:
"Đều do thẩm thẩm lừa nàng nói thịt quỷ nướng lên ăn ngon hơn tất cả thứ khác, kết quả nàng tưởng thật."

"Ồ."

Hứa Nhị thúc gật gật đầu, cảm thấy chuyện này con gái nhỏ của mình nhất định làm được, không có gì đáng kinh ngạc.
Ở nhà mới, sáng sớm có thể dậy muộn hơn một ít, mà cưỡi ngựa chạy đi chỉ cần nửa giờ, phi thường tiện lợi.
Hứa Thất An đến nha môn, theo thường lệ đi tới Xuân Phong Đường của Lý Ngọc Xuân điểm danh, xác nhận hôm nay không có nhiệm vụ gì, liền mang theo Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu ra ngoài tuần phố.
Trong phố phường, dân chúng như nước chảy, người bán hàng rong, khách vào cửa hàng nối liền không dứt.
Nội thành phồn hoa hơn xa ngoại thành.
Hứa Thất An định mang Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đi thăm Dưỡng Sinh đường tiếp, nhưng hai tiểu lão đệ chết sống cũng không chịu đi.
Hắn liền đi một mình, gặp được số 6 Hằng Viễn cùng với "chó đen", biết được thân thể của đứa nhỏ đáng thương đã chuyển biến tốt hơn, Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, mơ hồ có loại cảm giác như trút được gánh nặng trong lòng. "Hứa đại nhân, bần tăng có một chuyện muốn hỏi."

Hằng Viễn chắp tay mở miệng.
"Đại sư cứ nói."

Hứa Thất An thoải mái cười đáp.
"Lúc Hứa đại nhân mới gặp đứa nhỏ, đã từng nói một câu. . ."

Hằng Viễn dừng lại một chút:
"Hứa đại nhân nói: đây là đứa nhỏ kia?
"Hình như Hứa đại nhân biết hắn, nhưng bần tăng nhớ rõ, các ngươi chưa gặp nhau."
. . . .
Con mẹ nó, ngày đó quá bất ngờ, nhất thời vô ý lỡ miệng.
Hứa Thất An cười cười, mặt ngoài vững như núi thái sơn, trong lòng lại hơi hoảng.
Chẳng lẽ số 6 đang hoài nghi mình là số 3. . . .
Mà nhắc tới cái này, hôm đó mình còn kiểm tiền ở trước mặt hắn. . . .
Ừm, đơn thuần nhặt được tiền không tính là cái gì, ai mà không có thời điểm may mắn ập đến. . . . .
Nhưng số 6 khẳng định có suy đoán, cảm thấy mình không quá bình thường, nói không chừng đã nghi ngờ mình là số 3.
Nhưng hình tượng học sinh nho gia của mình đã cắm rễ trong lòng thành viên Thiên Địa hội, ấn tượng đầu tiên vĩnh viễn là quan trọng nhất, không thể thay đổi, cho nên số 6 nhiều lắm là hoài nghi. . . .
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An thở dài nói:
"Ta từng nghe số 3 nhắc tới."

Hắn không giải thích dư thừa, còn lại mặc kệ Hằng Viễn tưởng tượng đi.
Đầu tiên, Hằng Viễn khẳng định sẽ sinh ra nghi ngờ với cái gọi là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thiên Địa hội không phải một thế lực bí ẩn, nhưng bề ngoài Thiên Địa hội là do Kim Liên đạo trưởng lập nên, thành viên là đạo sĩ Địa tông.
Mà một Thiên Địa hội khác do người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư tạo thành, mới là thế lực bí ẩn chân chính.
Số 3 sao có khả năng tùy ý nói loại chuyện này cho cấp dưới biết.
Sau đó, số 6 Hằng Viễn sẽ mang theo nghi hoặc đi điều tra hắn, tra xét một hồi, phát hiện thì ra đường đệ Hứa đại nhân là học sinh thư viện nho gia.
Lúc này, hắn sẽ cảm thấy mình phát hiện được một chuyện bí mật.
Quả nhiên, Hằng Viễn không nói gì thêm, vẻ mặt trầm ngâm, hơi vuốt cằm. . . . .
Thật ra thân phận bại lộ hay không thì vấn đề không lớn, số 6 Hằng Viễn là người tốt.
Ừm, chủ yếu là mình thổi phồng hơi quá. . . .
Nếu thân phận bại lộ thì sẽ cảm thấy rất ngại ngùng. . . .
Hứa Thất An cáo từ rời khỏi.
Trở lại nha môn, Hứa Thất An lại thu được giấy viết thư do thuật sĩ áo trắng Ti Thiên Giám đưa tới, nói luyện kim thuật của Chử Thải Vi có bước đột phá trọng đại, Tống Khanh gọi hắn đi Ti Thiên Giám thương nghị. . . .
Nhanh như vậy sao? Hứa Thất An cưỡi ngựa, giục ngựa đi vào Quan Tinh lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận