Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1494: Nửa bước Võ Thần (1)

“Dạ Cơ trưởng lão lại hôn mê rồi.”
Thời gian bình minh, Hồng Anh đứng ở đỉnh núi sườn nam thung lũng, con mắt dựng thẳng màu hổ phách nhìn xuống núi xa xăm. Hắn có được năng lực nhìn đêm cực mạnh, cho dù là ở đêm tối không có ánh trăng, cũng có thể ở trên bầu trời bắt giữ được mục tiêu trong rừng rậm mênh mang.
Dạ Cơ trưởng lão ở Nam Pháp tự gặp phải A Tô La, khó bảo đảm đối phương sẽ không tìm theo nguồn gốc tìm đến. Bảo trì cảnh giác là nguyên tắc cần thiết.
Bạch Viên mõm Thiên Lôi đứng dưới tàng cây, mắt trong suốt xanh thẳm liếc hắn một cái, nói:
“Tâm của ngươi nói cho ta biết...”
“Dừng dừng dừng!” Hồng Anh vội vàng ngắt lời, lộ ra nụ cười hiền lành:
“Nhìn trộm suy nghĩ trong lòng người khác, là một chuyện rất không lễ phép.”
Hắn cố gắng kiềm chế ý niệm, không để mình ở trong lòng chửi ầm lên.
Bạch Viên chậm rãi nói:
“Ngươi càng ngày càng giống quan liêu Nhân tộc, thích tả hữu xu nịnh, ai cũng không đắc tội.
Nhưng ngươi quên mình là Xích Điểu nhất tộc kiêu ngạo, là vương giả trên bầu trời?” Hồng Anh biết nghe lời phải:
“Ngươi nói đúng, đây là tật xấu của ta, ta nhất định sửa.” Bạch Viên liếc hắn một cái: “Nhưng tâm của ngươi nói cho ta biết: Một bộ đó của quan liêu nhân loại đó có thể nhanh chóng tích lũy yêu mạch, leo lên quan hệ, do đó đạt được chỗ tốt. Cho dù không đạt được chỗ tốt, cũng sẽ không có chỗ xấu. Khỉ ngu xuẩn chỉ có thể ở trong núi xưng đại vương, thô bỉ!” Khóe miệng Hồng Anh hung hăng run rẩy.
Hắn không thích Viên hộ pháp, chính là vì con khỉ thối này có thể nhìn thấu lòng người. Cũng may Hồng Anh cũng không phải da mặt mỏng, yêu sinh từng trải phong phú, bất động thanh sắc chuyển hướng đề tài:
“Thanh Mộc hộ pháp nói, Dạ Cơ trưởng lão chỉ có hai ngày để sống.
“Cũng không biết quốc chủ nói trợ thủ là ai.”
Bạch Viên trầm ngâm một lát, trả lời:
“Hai mươi năm trước, chiến dịch Sơn Hải quan, kết minh cùng Vạn Yêu quốc chúng ta là Vu Thần giáo, Yêu tộc phương Bắc, man tộc, Cổ tộc. Yêu tộc phương Bắc cùng chúng ta tuy không cùng chi, nhưng đều là Yêu tộc, khả năng cực lớn.
“Cao thủ Vu Thần giáo cùng Cổ tộc cũng có khả năng, ừm, quốc chủ nói người nọ có thể cứu Dạ Cơ trưởng lão, như vậy khả năng cao thủ Vu Thần giáo là lớn nhất.
Huyết Linh Thuật của Vu sư có lẽ có thể trừ khử lực lượng của Sát Tặc quả vị.”
Quan hệ của Dạ Cơ trưởng lão cùng Hứa Thất An, cùng với mưu tính của Cửu Vĩ Hồ, bọn họ đám hộ pháp này chưa có tư cách biết. Bọn họ thậm chí không quá hiểu biết Đại Phụng Hứa Ngân la nhân vật thế nào, Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn cùng Đại Phụng cách nhau xa xôi, hơn nữa không lui tới, tin tức bế tắc.
Đột nhiên, thanh âm Hồng Anh trầm xuống:
“Có người tiếp cận!”
Hắn nhìn chằm chằm bầu trời đêm nơi xa. Qua vài giây, hắn lại đột nhiên “Ồ” một tiếng:
“Bạch Cơ trưởng lão?” Khí tức Bạch Viên liên tiếp kéo lên, bỗng nhiên như bị kẹt, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn. Hồng Anh giải thích: “Bạch Cơ trưởng lão mang theo một nam nhân trở lại.” “Nam nhân?” “Ừm, tựa như không phải Vu sư, mà là võ phu...”
Hồng Anh chăm chú nhìn phương xa. “Võ phu? !”
Bạch Viên càng thêm hoang mang.
Hồng Anh không trả lời nữa, bởi vì người nọ tốc độ cưỡi gió cực nhanh, cách đỉnh núi chỗ hai người không đủ trăm trượng, khoảng cách này, Bạch Viên tự mình có thể thấy rõ.
Huỵch...
Hứa Thất An đáp xuống đỉnh núi, nhìn lướt qua hai Yêu tộc phía trước, không nói gì.
“Hồng Anh hộ pháp, Viên hộ pháp.”
Bạch Cơ ghé vào trên đầu Hứa Thất An, vui vẻ vung hai chân trước, dùng giọng trẻ con mềm mại hô.
“Bạch Cơ trưởng lão, ngươi sao lại ở đây?”
Hồng Anh hộ pháp kinh ngạc nói.
“Ta phụng mệnh nương nương, quay về Nam Cương giúp Dạ Cơ tỷ tỷ.”
Bạch Cơ dịu dàng nói.
“Vị này là...”
Hồng Anh cùng Bạch Viên đồng thời nhìn về phía Hứa Thất An, chỉ cần có chút đầu óc đều biết, viện binh trong miệng quốc chủ, khẳng định sẽ không là Bạch Cơ trưởng lão. Nó vẫn là một con hồ ly nhỏ. Hứa Thất An đứng khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh, đã không lạnh lùng, cũng không nhiệt tình, hiển lộ hết thong dong đạm mạc, để biểu hiện phong phạm cao thủ. Bạch Cơ nũng nịu giới thiệu:
“Vị này là Hứa Ngân la, Đại Phụng Hứa Ngân la, từng nghe không?”
Hồng Anh cùng Bạch Viên nhìn nhau, người trước giật mình nói:
“Các hạ là nhân vật phong vân của Đại Phụng quật khởi ở năm kinh sát, được xưng thiết khẩu trực đoạn kỳ tài phá án?”
Bạch Viên thì nói:
“Thân hãm nhà giam, lại có thể khám phá kỳ án, ở Vân Châu một mình cản mấy vạn phản quân Hứa Ngân la?” ...
Hứa Thất An thầm nhủ đều là chuyện năm nảo năm nào rồi, hai ngươi là trong thôn vừa mắc internet sao?
Bạch Cơ nằm úp sấp ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói thầm:
“Hai vị hộ pháp chỉ phụ trách công việc Nam Cương, chưa từng rời Thập Vạn Đại Sơn, đối với chuyện Đại Phụng cũng không chú ý.”
Lúc này, Bạch Viên mõm Thiên Lôi nhíu mày nói:
“Hứa Ngân la khám phá kỳ án, ở Vân Châu một mình cản phản quân, là việc cuối năm ngoái, không tính là năm nảo năm nào nhỉ.
Mặt khác, như thế nào là thôn mắc internet?”
Hứa Thất An cả kinh:
“Ngươi có thể nhìn thấu ý nghĩ của ta.”
Bạch Viên gật gật đầu:
“Nhìn thấu lòng người là thiên phú thần thông tộc ta, mặt khác, ta lúc nhỏ tuổi làm yêu nô ở Lưỡng Thiện tự phục dịch, học trộm Tha Tâm Thông của Phật môn.”
Phật môn Tha Tâm Thông, cộng thêm thiên phú thần thông biết được lòng người? Hứa Thất An đánh giá Bạch Viên, yên lặng thu liễm ý niệm.
Hứa Ngân la là một kẻ háo sắc, loại chuyện này, tuyệt đối sẽ giữ bí mật đối với bên ngoài.
Lấy tinh thần lực cảnh giới tam phẩm của hắn, kiềm chế ý niệm trong đầu không để người ngoài dò xét, vẫn là có thể làm được.
“Dạ Cơ tỷ tỷ đâu?”
Con cáo nhỏ màu trắng hỏi. Hồng Anh vẻ mặt phát sầu:
“Dạ Cơ trưởng lão đêm trước mật thám Nam Pháp tự, bị A Tô La con nhỏ của Tu La Vương đả thương.
A Tô La kia chứng Sát Tặc quả vị, lực lượng cực kỳ bá đạo, không thể rút ra.
Hôm nay Dạ Cơ trưởng lão chỉ còn một ngày để sống. “Nương nương nói, sắp tới sẽ có cao thủ đến giúp đỡ...”
Dứt lời, liếc Hứa Thất An một cái, vẻ mặt sùng kính nói:
“Chẳng lẽ chính là Hứa Ngân la?”
Bên cạnh Bạch Viên thản nhiên nói:
“Lòng Hồng Anh nói cho ta biết: Sẽ không là tiểu tử này chứ, cùng lắm là tên tứ phẩm, đừng nói cứu Dạ Cơ trưởng lão, cho A Tô La cũng không đủ để nhét kẽ răng.”
Hồng Anh khẽ biến sắc, lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép:
“Viên hộ pháp cái gì cũng tốt, chỉ là ở trong chùa quá nhiều năm, nhiễm tật xấu có gì nói thẳng tuột.”
Một con yêu quái chim rất am hiểu kết giao, một con khỉ vượn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác, nhưng ngay thẳng quá phận... Hứa Thất An ở trong lòng dán nhãn cho hai tên hộ pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận