Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1280: Môn đăng hộ đối (2)

Có thể so sánh?
Nhưng hai vị tẩu tử bị bề ngoài của Hứa Linh Nguyệt mơ hồ, tự nhận là nắm giữ đại cục, không có vấn đề, liên tiếp nghẹn lời là vì Vương gia quả thật kém Hứa gia.
Lúc này, tiếng cười như chuông bạc từ ngoài phòng truyền đến.
Chỉ một lát, hai đứa nhỏ chạy vào, là một đứa bé trai, một đứa bé gái.
Đứa bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, mặc áo khoác gấm, đội mũ lông cáo, làn da hơi ngăm đen, chừng mười tuổi.
Bé gái thì hồng hào đáng yêu, mặt tròn tròn, mắt thật to, nhìn qua là biết có tố chất mỹ nhân, đại khái bảy tuổi.
“Tổ mẫu!”
Hai đứa bé thu liễm nụ cười, cung kính nói.
“Là Hạo nhi cùng Điệp nhi đến rồi.”

Trên mặt Vương phu nhân lộ ra tươi cười, gọi hai đứa bé đến bên người mình.
Vương Tư Mộ nhân cơ hội giới thiệu: “Đây là con cái của đại ca ta.”
Hứa Linh Nguyệt gật gật đầu.
Hai đứa bé ngồi xuống ở bên người Vương phu nhân, cô bé mắt đen lúng liếng đánh giá đứa nhỏ cùng tuổi béo lùn chắc nịch.
Cậu nhóc cũng đang đánh giá tiểu cô nương xa lạ này.
Mắt đại tẩu sáng lên, “Ai da” một tiếng, không vui nói: “Hạo nhi, Điệp nhi, mau vấn an muội muội.”
Hai đứa nhỏ lập tức hướng Hứa Linh Âm vấn an.
Hứa Linh Âm chuyên tâm ăn bánh, quả vỏ cứng ít nước cùng mứt hoa quả, đắm chìm ở trong thế giới của mình.
Đần độn, còn tham ăn...
Hai vị tẩu tẩu .
. .
Âm Thầm lắc đầu.
Sắc mặt Vương phu nhân có vài phần ý cười.
Đại tẩu cười hỏi:
“Còn chưa hỏi, Linh Âm tiểu thư vỡ lòng chưa.”

Hứa Linh Nguyệt lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Còn chưa, Linh Âm đầu óc ngốc, Tam Tự kinh cũng không thuộc được, đưa đi học đường cũng vô dụng.”
Ý cười trên mặt đại tẩu càng thêm rõ ràng: “Cái này không thể được, tuy nói nữ tử chúng ta không cần thi công danh, nhưng cầm kỳ thư họa phải tinh thông.
Ta cảm thấy có thể mang Linh Âm tiểu thư đưa đến Vương gia chúng ta dạy vỡ lòng.”

Vương phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt ôn hoà:
“Mỗi tháng còn có cơ hội hai ngày vào cung đọc sách cùng hoàng tử, nghe thái phó dạy.”

“Khụ khụ...”

Vương Tư Mộ bị nước trà làm sặc, ho tới mức nước mắt toát ra.
“Làm sao vậy?”

Vương phu nhân nhìn về phía con gái.
“Trương tiên sinh trong nhà cùng thái phó tuổi tác đã cao...”

Vương Tư Mộ nhẹ nhàng nói.
Cho nên, mẹ hãy tha cho bọn họ đi.
“Tốt!”
Hứa Linh Nguyệt cười ngọt ngào nói:
“Đa tạ Vương phu nhân.”

Dừng một chút, Hứa Linh Nguyệt nói: “Thật ra Linh Âm gần đây đang tập võ, cho nên hoang phế học hành, ta cũng cảm thấy nó nên đọc sách biết chữ nhiều hơn.”
“Luyện võ à?”
Nữ nhân trong phòng lộ ra vẻ mặt “Cái này rất thô bỉ”, võ phu vốn đã thô bỉ, nữ tử học võ, thô bỉ trong thô bỉ.
Vương Hạo làn da ngăm đen mắt sáng lên, đứng lên, trừng mắt nhìn Hứa Linh Âm, nói:
“Ngươi cũng tập võ sao?
Chúng ta đến tỷ thí chút.”

Đề nghị của cậu nhóc lập tức bị mẹ nó phủ quyết, đại tẩu khiển trách:
“Bớt nói linh tinh, con là hạt giống không tệ, Linh Âm tiểu thư không giống với con, con thế này không phải bắt nạt muội ấy sao.”

Quay sang nói với Hứa Linh Nguyệt:
“Hạo nhi nó căn cốt không tệ, khách khanh trong phủ khen là hạt giống tốt, liền thu làm đệ tử, công công cũng nói, tập võ có thể cường thân, là chuyện tốt.
Hạo nhi tương lai, cũng coi như văn võ song toàn.”

Giọng điệu rất kiêu ngạo.
Hứa Linh Nguyệt cúi đầu:
“Muội muội ta chỉ có chút sức mạnh.”

Bộ dáng rất tự ti.
Vương Hạo ngày thường tìm không thấy đối thủ cùng tuổi, thật không dễ gì gặp được một người, sốt sắng nói:
“Tổ mẫu, cháu có chừng mực, người để cháu tỷ thí với muội ấy đi, nếu sợ cháu làm bị thương muội ấy, có thể mời thị vệ đến trông coi.”

Vương phu nhân vẫn cảm thấy không quá thỏa đáng, vừa muốn từ chối, lại nghe Hứa Linh Nguyệt nói: “Được rồi.”
Ừm?
Vương phu nhân nhìn nàng một cái, đành phải nói:
“Cũng được.”

Lập tức bảo nha hoàn đi gọi đến một vị thị vệ.
Vương Hạo cùng Hứa Linh Âm thì rời phòng, ra ngoài sân.
Hứa Linh Nguyệt, Vương Tư Mộ, hai vị tẩu tẩu còn có Vương phu nhân, khoác áo khoác, đứng ở dưới mái hiên vây xem.
Thị vệ trung niên một tay ấn đao, đánh giá hai đứa bé, nói:
“Trước khi tỷ thí, ta xem khí lực các ngươi trước một chút.”
Nói xong, chỉ sang ghế đá ở bên: “Chuyển ghế.”

Trẻ con đùa nghịch, với hắn mà nói, không tồn tại tình huống cái gì đao kiếm không có mắt.
Nhưng xuất phát từ ổn thỏa, vẫn là thử khí lực trước.
Nếu là chênh lệch quá cách xa, tỷ thí liền không cần thiết nữa.
Vương Hạo dẫn đầu đi về phía bàn đá, cúi người, ôm lấy ghế đá bên cạnh bàn, hét lớn một tiếng, mang ghế ôm lên.
Khuôn mặt nhỏ của nó nghẹn đỏ bừng, cái trán hiện ra gân xanh, đi mười bước mới kiệt sức, trong quá trình, Vương phu nhân luôn luôn ở bên cạnh hô:
“Chậm một chút, đi chậm một chút...”

Nhị tẩu khen:
“Hạo nhi bản lãnh tốt.”

Đại tẩu tươi cười đầy mặt, ai da nói:
“Thật ra vẫn là đọc sách tốt, ài, vốn không muốn để nó tập võ, thật sự là Hạo nhi căn cốt quá tốt.”
Đại tẩu vô sự tự thông ý nghĩa của việc khoe khoang.
Thị vệ trung niên tán thưởng:
“Tiểu thiếu gia tương lai tiền đồ vô lượng.”

Hắn sau đó nhìn về phía Hứa Linh m:
“Không cần miễn cưỡng.”

Hứa Linh Âm rốt cuộc mang một cây mứt hoa quả trong tay ăn xong, liếm liếm lòng bàn tay, ở trong ánh mắt của mọi người, đi về phía bàn đá.
Nó đưa tay bắt lấy mép bàn đá.
Thị vệ trung niên vừa định nói “không phải cái này”, đột nhiên hai mắt trợn trừng, chỉ thấy bàn đá như là lông hồng không có sức nặng, bị tiểu nha đầu này một tay nhấc lên, giơ lên đỉnh đầu.
Giơ lên đỉnh đầu...
Một tay...
Khung cảnh lập tức tĩnh mịch.
Đại tẩu trợn to hai mắt, hơi há hốc mồm, cả người cứng ngắc, tựa như gặp phải chấn động không thể thừa nhận.
Vương phu nhân động dung.
Vương gia tiểu thiếu niên ngây dại.
Phành!
Hứa Linh Âm mang bàn đá ném về chỗ ban đầu, khờ khờ nhìn về phía tỷ tỷ:
“Có thể đánh nhau chưa.”

Đánh xong còn phải tiếp tục trở về ăn.
“Không!”
“Không đánh nữa!”
Vương phu nhân cùng đại tẩu đồng thời thét chói tai ra tiếng.
Lúc này, Hứa Linh Nguyệt vẫn là bộ dáng tiểu nữ tử vô hại kia, tự ti nói:
“Linh Âm cái gì cũng không biết, cũng chỉ có chút sức mạnh, đại ca cũng cảm thấy tư chất của nó không được.”

Đại tẩu sững sờ nhìn nàng, môi giật giật, nói không ra lời.
Cái này...
Vương phu nhân cùng nhị tẩu cũng không lên tiếng nữa. ...
Hứa Tân Niên ở phủ dùng xong bữa trưa, sau khi cáo từ Vương thủ phụ, đi hậu viện, ở cửa nội sảnh thấy hai muội muội chờ ở nơi đó, tôi tớ trong phủ đi theo bưng một đống lớn một quà, đây là quà Vương gia tặng.
Hắn chưa vào nội sảnh, đứng ở nơi xa khẽ gật đầu, chờ bọn muội muội dẫn tôi tớ tới, ba huynh muội rời khỏi Vương phủ.
Vào xe ngựa, bánh xe lọc cọc, Hứa Tân Niên nhìn thoáng qua muội tử, nói:
“Cảm giác như thế nào?”

Hứa Linh Nguyệt cười nói:
“Cũng không tệ lắm, Tư Mộ tỷ tỷ giảng quy củ.”

Giảng quy củ?
Hứa Tân Niên mờ mịt nhìn nàng một cái.
Hứa Linh Nguyệt thản nhiên cười.
Nàng vẫn có chút tiếc nuối, nếu Vương Tư Mộ xuống sân giao thủ, sẽ càng thú vị hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận