Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 405: Giám chính tặng (1)

Quyển 2: Nhân tài kiệt xuất Tựa như là có việc gấp, bọn họ là đồng nghiệp của đại lang, chẳng lẽ có liên quan với đại lang?
Lão Trương gác cổng khom người gật đầu:
“Ba vị đại nhân theo ta.”
Nam Cung Thiến Nhu đứng dậy, ở dưới lão Trương gác cổng dẫn dắt, xuyên qua nhà trước, tới hậu viện.
Rất xa, liền thấy một đứa con nít mặc áo vải nhỏ, bộ dáng chỉ có thể tính là đáng yêu, được một thiếu nữ váy dài dung mạo kinh diễm dắt ra ngoài.
Đứa con nít bẹp miệng, vẻ mặt không tình nguyện nhắm mắt theo đuôi.
Hai bên đối mặt, thiếu nữ dừng bước, ngạc nhiên đánh giá ba vị Đả Canh Nhân.
“Ba vị đại nhân có việc muốn gặp lão gia.”
Lão Trương gác cổng giải thích một câu.
Hứa Linh Nguyệt rụt rè gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, kéo Tiểu Đậu Đinh lui sang một bên.
Hứa Linh Âm một tay bị tỷ tỷ kéo, một tay khác nâng lên, ngón tay to ngắn chỉ vào Nam Cung Thiến Nhu, hô:
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp, xinh đẹp giống như mẹ.”

Tỷ tỷ xinh đẹp? !
Nam Cung Thiến Nhu mặt không biểu cảm suýt nữa phá công, khó có thể tin quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Linh Âm, khóe mắt không ngừng run rẩy.
Đứa bé này là ngu ngốc sao?
Mắt là làm bài trí sao?
Hắn hơi ngẩng đầu, để đứa bé thấy yết hầu của mình.
Nhưng đứa bé ngu xuẩn chưa lĩnh ngộ ý tứ của hắn một chút nào hết, liên tiếp ồn ào:
“Tỷ tỷ xinh đẹp giống như mẹ của muội.”

Nó tựa như cảm thấy, xinh đẹp giống như mẹ nó là đánh giá rất cao.
Nam Cung Thiến Nhu phẩy tay áo bỏ đi, đổi thành người khác dám nói hắn là nữ nhân, không chết cũng phải lột da.
Chỉ là hắn đường đường Kim la, lười chấp nhặt với con nít.
Hứa Linh Nguyệt nhìn theo bóng lưng ba người bọn Nam Cung Thiến Nhu, tiến vào đại sảnh.
“Tỷ tỷ sao không đi?”

Hứa Linh Âm ngẩng khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay.
“Là đồng nghiệp của đại ca, chúng ta muộn chút lại đi thục đường.”

Hứa Linh Nguyệt dịu dàng nói, dắt muội muội quay trở lại.
Trong phòng khách riêng, Hứa Bình Chí vừa cơm nước xong vội vàng đứng dậy, nghênh đón, có chút buồn bực, có chút sợ hãi, ôm quyền nói:
“Kim la đại nhân.”

Đường đường Kim la thế mà lại quang lâm Hứa phủ, đây là điều Hứa Bình Chí không ngờ.
Lấy thân phận cao quý của Kim la, cho dù Hứa Thất An ở nha môn Đả Canh Nhân phát triển như cá gặp nước, cũng không có khả năng hạ mình đến trong nhà một Đồng la.
Trừ phi có việc lớn quan trọng.
Vị Kim la này lại rất có nét, từ xa nhìn lại còn tưởng là nữ tử, không kém Nhị lang nam sinh nữ tướng...
Hứa Bình Chí nghĩ.
“Tỷ tỷ xinh đẹp.”
Tiểu Đậu Đinh theo Hứa Linh Nguyệt quay về, đứng ở cửa, như lấy lòng gọi một tiếng.
Đứa bé này thật đáng ghét, đợi lát nữa cho ngươi khóc...
Nam Cung Thiến Nhu nhíu nhíu mày, nghĩ đến Hứa Thất An chết, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Ánh mắt hắn xẹt qua Hứa Bình Chí, nhìn phía phụ nhân xinh đẹp bên bàn ăn, đứa bé nói thật ra cũng không giả, thật là nữ tử diễm lệ.
“Kim la đại nhân giá lâm hàn xá, có gì chỉ giáo.”

Hứa Bình Chí hỏi.
Nam Cung Thiến Nhu thu hồi ánh mắt, lặng lẽ một lát, trầm giọng nói:
“Đồng la Hứa Thất An ở Vân Châu hi sinh vì nhiệm vụ, bản quan là tới đưa bạc trợ cấp.”

Nói xong, hắn xòe lòng bàn tay, Đồng la phía sau vẻ mặt buồn bã đưa bạc qua.
Nam Cung Thiến Nhu lại mang ba trăm lượng bạc trợ cấp đưa cho Hứa Bình Chí, Hứa Bình Chí chưa thu, hắn ngây dại, giống một pho tượng đá, không nhúc nhích.
Ngay cả ánh mắt cũng đọng lại.
Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ rồi...
Lời Nam Cung Thiến Nhu nói, giống như tiếng sét nổ tung ở bên tai Hứa Bình Chí, nổ hồn phi phách tán, nổ ruột gan đứt từng khúc.
Trong nháy mắt, cảm giác toàn bộ thế giới đều mất đi sắc thái, trong đầu bị tin dữ lấp đầy, mất hết can đảm.
Hứa Thất An là cháu hắn, là đứa con mồ côi của huynh trưởng, hắn nuôi ở bên người hai mươi năm, có gì khác với con đẻ đâu?
Không, thậm chí càng yêu thương hơn so với con đẻ.
Hứa Nhị thúc đối với Hứa Thất An vẫn luôn có ý thức trách nhiệm mãnh liệt, bởi vì nó là con mồ côi của huynh trưởng nhất mạch, là sự kéo dài duy nhất.
Nuôi nấng nó lớn lên, nhìn nó cưới vợ sinh con, ra cành trổ lá cho đích tôn, đó là nguyện vọng tốt đẹp nhất của Hứa Bình Chí cuộc đời này.
Bây giờ, đứa cháu này không còn nữa, nói mất là mất?
Khi ngẩn ngơ, Hứa Bình Chí bỗng nghe thấy một tiếng té ngã, hắn quay đầu nhìn lại, thế mà lại là thê tử ngất rồi.
“Tỷ tỷ, hi sinh vì nhiệm vụ là gì vậy?”

Hứa Linh Âm chưa nghe hiểu, nó ngẩng đầu, nhìn Hứa Linh Nguyệt bên cạnh.
Hứa Linh Nguyệt chưa trả lời, nàng đứng yên như tượng gỗ, như một đóa hoa giấy không có sức sống, đẹp đẽ lại tái nhợt.
Lão Trương gác cổng khóc lớn lên:
“Hi sinh vì nhiệm vụ chính là chết rồi.”

Nam Cung Thiến Nhu thở dài trong lòng, mang bạc đặt lên bàn, nói:
“Qua ba năm ngày nữa, thi cốt sẽ đưa về kinh thành, các ngươi chuẩn bị trước tang sự.”

Văn thư hỏa tốc tám trăm dặm, tự nhiên là đến kinh thành sớm hơn thi cốt.
Nói xong, Nam Cung Thiến Nhu xoay người muốn đi.
“Ngươi gạt người!”
Tiếng gầm như sư tử nhỏ truyền đến, Hứa Linh Âm ngăn ở trước mặt ba tên Đả Canh Nhân, khí thế hùng hổ trừng mắt nhìn Nam Cung Thiến Nhu.
Đứa bé sáu tuổi, đã biết cái gì là chết.
Nam Cung Thiến Nhu không quan tâm, vòng qua Hứa Linh Âm, tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng Hứa Linh Âm không chịu buông tha hắn, đuổi theo hắn đánh, đồng thời ồn ào:
“Ngươi gạt người ngươi gạt người...”

Tư duy của trẻ con rất đơn giản, chỉ cần đánh phục kẻ lừa gạt, khiến hắn thu hồi lời nói mới rồi, đại ca có thể trở về, chỉ cần đánh phục kẻ lừa gạt, đại ca có thể trở về...
Nam Cung Thiến Nhu đành phải bước chân nhanh hơn, dẫn theo hai Đồng la rời khỏi Hứa phủ, đi ra rất xa, hắn không yên tâm quay đầu.
Đứa bé kia thế mà kiên trì không ngừng đuổi tới, cô đơn đứng ở cửa, khóc ngao ngao ngao, thân thể nhỏ bé không ngừng run run.
Như một con thú nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Nam Cung Thiến Nhu bỗng có chút hối hận, hắn nên đợi thêm một lát, chờ đứa nhỏ này đi học lại báo lại tin Hứa Thất An chết.
“Mang nó về, bảo người nhà nó trông giữ cẩn thận.”

Nam Cung Thiến Nhu nghiêng đầu, dặn dò Đồng la bên trái.
“Vâng.”

Hứa phủ, mang thê tử đã ngất ôm về phòng, Hứa Bình Chí tới sảnh trước tìm kiếm bóng người con gái, tính trấn an vài câu, nhưng Hứa Linh Nguyệt im lặng ngồi ở bên cạnh bàn, hai mắt trống rỗng, không chút sứt mẻ.
Hứa Nhị thúc chậm rãi phun ra một hơi, gọi lão Trương gác cổng, trầm giọng nói:
“Phái người đi thư viện một chuyến, mang tin tức nói cho Nhị lang, bảo nó mau chóng về phủ.”
Lão Trương lau nước mắt gật đầu, lui xuống.
Thật ra hạ nhân trong phủ không mấy ai biết cưỡi ngựa, mặc kệ là trình độ quan trọng của sự tình, hay là góc độ thời gian, Hứa Bình Chí tự mình đi thư viện Vân Lộc một chuyến mới là lẽ phải.
Lão Trương gác cổng biết, lão gia bây giờ không cưỡi nổi ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận