Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 287: Kể chuyện xưa (2)

Hoài Khánh công chúa cười nhẹ:
"Người trong nhà đóng cửa bảo nhau, không cần băn khoăn nhiều."
Con ngươi nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng ngời, chân thành nhìn Hứa Thất An, biểu đạt ra một loại cảm xúc bức thiết muốn nghe, nhưng lại không nói ra miệng.
Hứa Thất An nhất thời an tâm, nói:
"Quan lại trong triều đình lên lên xuống xuống, bãi quan về quê, bệ hạ có thể dễ dàng thao túng, nhưng hắn không thể thao túng quan viên cùng quan lại ở tầng dưới chót, mà bọn họ, lại là đầu sỏ gây khó dễ cho người dân."
Vấn đề này tựa như nói đến chỗ Hoài Khánh công chúa để tâm, làm cho nàng lập tức trịnh trọng hẳn lên, mở miệng:
"Bản cung cũng rất buồn rầu vì vấn đề này."
"Thật ra quan lại Đại Phụng tệ như vậy là vì hai nguyên nhân: một, đảng phái triều đình tranh đấu kịch liệt, sơ sẩy quản lý, nói trắng ra là chỉ đánh nhau không biết chăm chút phát triển.
Hai, bệ hạ tu đạo đã hai mươi mốt năm, lực nắm giữ của triều đình đối với tầng dưới chót hạ xuống nghiêm trọng, cái này mới làm cho quan lại cấp thấp vô pháp vô thiên."
Hoài Khánh công chúa vuốt cằm:
"Ngươi và bản cung có cái nhìn nhất trí, bản cung không chỉ một lần tự hỏi vấn đề này, rất khó giải quyết."
Ngươi là một công chúa, tự hỏi loại chuyện này để làm gì . . .
Hứa Thất An nói:
"Đối với quan lại cấp thấp, ty chức đề nghị là “tập trung quyền lực."
"Tập trung quyền lực?" Hoài Khánh công chúa không tự giác nói bằng giọng điệu thỉnh giáo, bởi vì đây là một từ ngữ xa lạ. "Hôm nay bệ hạ tuy rằng nắm chặt chẽ thế cục triều đình, nhưng hắn duy trì tình huống các đảng hỗn chiến, thì phải cho ra quyền lực tương ứng, quyền lực của bệ hạ thật sự rất phân tán. . . ."
Hứa Thất An cũng không nói gì thêm, hắn tin tưởng với trí tuệ của Trưởng công chúa, có thể rõ ràng ý tứ trong đó.
Vậy phải làm thế nào để thay đổi hiện trạng? Người tạo ra phải là người kết thúc, hoặc là Nguyên Cảnh Đế biết lỗi quay đầu, cần cù lo cho việc công.
Hoặc là hắn thoái vị.
Hứa Thất An gián đoạn đề tài này, nguyên nhân chính vì như thế, tiếp tục nói, căn bản không tránh được nhắc tới đề tài cấm kỵ.
Hai người lại hàn huyên hồi lâu, Hoài Khánh công chúa đã có cái nhìn khác xưa đối với Đồng la trước mắt, Hứa Thất An cũng như thế, công chúa chẳng những thông minh, hơn nữa học thức uyên bác, góc nhìn sâu rộng, cùng nàng nói chuyện vừa khoái trá vừa phải vắt hết óc.
Thấy đã nói xong, Hứa Thất An đưa ra lời cáo từ.
Không thể tiếp tục hàn huyên, thật sự không còn gì để nói, còn tán gẫu chắc mình phải đề cập tới cải cách xã chủ nghĩa xã hội với nàng mất.
Hoài Khánh công chúa gật gật đầu, trong mắt có chút chưa thỏa mãn. . . . . .
Rời khỏi vườn ngự uyển của Hoài Khánh công chúa, Hứa Thất An quay đầu đi tìm Lâm An, rất nhanh đã thông báo, được thị vệ dẫn dắt vào phủ.
Hiện tại là giờ Tỵ hai khắc tức chín giờ ba mươi phút sáng, Lâm An mặc váy đỏ cùng cung nữ đá quả cầu.
Nếu nói Hứa Linh Âm có năng khiếu dị bẩm ở lĩnh vực ăn uống, Phiếu Phiếu lại có thiên phú sâu sắc với đá quả cầu, nàng hiện tại đá quả cầu còn lão luyện hơn Hứa Thất An luyện võ.
Váy đỏ tung bay, eo nhỏ xoay xoay, cái chân thon dài như là tự có GPS, lúc nào cũng có thể tiếp được quả cầu, bắt nó lần nữa bay lên giữa không trung.
Cho nên mới nói nếu cô nàng này sinh ở niên đại kia, thì chính là nữ hoàng hộp đêm ban ngày du lịch, đêm tới hộp đêm.
Lúc này kiểu váy quá mức bảo thủ, phía dưới cũng mặc quần. . . .
Cái gì cũng không thấy được, Hứa Thất An oán thầm trong lòng, ôm quyền nói:
"Điện hạ."

Nhìn thấy Hứa Thất An đến bái phỏng, nàng đá quả cầu cho cung nữ, tay chống thắt lưng:
"Không phải nói sau khi xong vụ án, thì mỗi ngày đều tới thỉnh an sao?"
"Hoàng cung không phải nơi ty chức muốn vào là vào. . ."

Hứa Thất An đi tới lương đình, Lâm An công chúa cũng đi theo.
Nàng tiếp nhận khăn lau từ tay nha hoàn, xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm lông mi tinh xảo bị rối loạn.
"Bản cung muốn ra khỏi cung chơi đùa, ngươi đi cùng ta."

Lâm An mang khăn trả lại cho nha hoàn.
Hứa Thất An liếc mắt nhìn nàng một cái:
"Không cần."
Lâm An nhất thời trợn mắt đẹp:
"Cẩu nô tài."

Hai người lại bắt đầu chơi trò đấu mắt, Phiếu Phiếu có ý đồ dùng cặp mắt hoa đào quyến rũ đa tình khuất phục Hứa Thất An, Hứa Thất An vẫn dùng kiểu mắt cá chết chống lại.
Quả nhiên vẫn là nàng phải nhận thua, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà hơi ngượng ngùng, nhìn sang chỗ khác, cả giận nói:
"Nếu mệnh lệnh là Hoài Khánh đưa ra, có phải ngươi sẽ nói có chết cũng không chối từ, đúng không?"
Hoài Khánh sẽ không bắt ta làm loại chuyện này, lừa công chúa ra khỏi cung là tội chém đầu. . . .
Hứa Thất An lấy ra từ trong lòng một bình sứ:
"Ta gần đây ngẫu nhiên làm ra một thứ rất thú vị, lúc nấu ăn chỉ cần bỏ một chút vào làm gia vị, liền nâng cao độ ngon lên rất nhiều.
Nó gọi là kê tinh."

Ở trước mặt Phiếu Phiếu, hắn có vẻ tùy ý, cũng không xưng ty chức, nhị công chúa chưa bao giờ để ý cái này.
"Kê tinh. . .
Cái tên thật quái dị."

Lâm An cười hì hì nói:
"Lại không có bạc đúng không, bản cung lại thưởng ngươi một bức họa, ừm, trong kho mới đưa tới một cái bút ngà voi, nghe nói rất đáng giá, ta không thích viết chữ, tặng cho ngươi vậy."

Hứa Thất An lập tức nói:
"Điện hạ hiểu lầm, ty chức không phải vì ban thưởng mới đến, ty chức là cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho công chúa."

Lâm An là một người thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nhất thời rất cao hứng:
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Xin điện hạ quy đổi số bạc tương đương."

"Muốn bạc cũng được. . . ."

Phiếu Phiếu lấy tay nâng má, cười dài chăm chú hắn, cặp mắt hoa đào ngập nước, giống như đang nhìn chăm chú người tình.
"Bản cung buồn bực muốn chết, chơi cầu cũng chán rồi, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, kể tiếp Tây Du kí lần trước đi."

"Vâng thưa điện hạ, lần này kể cho ngươi nghe về chương ba lần mượn quạt ba tiêu."

Hứa Thất An uống nước trà cung nữ dâng lên, giúp yết hầu bớt khô:
"Có một ngày, thầy trò Đường Tăng đi tới Hỏa Diệm sơn, lửa lớn hừng hực, muốn bay cũng không bay qua được.
Thổ địa thông báo Tôn đại thánh, muốn tắt lửa Hỏa Diệm sơn thì phải có quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa.
Mà vị Thiết Phiến công chúa kia lại là thê tử của Ngưu Ma Vương."

"Ngưu Ma Vương? Là huynh đệ kết nghĩa của Tôn Ngộ Không."

Trí nhớ của Phiếu Phiếu rất tốt, nũng nịu chen miệng vào.
"Đúng vậy, cho nên Tôn đại thánh và Ngưu phu nhân còn có một câu chuyện bí ẩn mà không muốn người khác biết."

"Câu chuyện bí ẩn?"
"Công chúa nghe ta tiếp tục nói. . . ."

Hứa Thất An nhìn cung nữ,
"Ngươi ra bên ngoài đi."

Cung nữ ngoan ngoãn rời khỏi.
Hứa Thất An nhất thời yên tâm, tiếp tục nói:
"Tôn đại thánh đi vào động, Thiết Phiến công chúa nhiệt tình đón tiếp, nhưng không muốn cho mượn quạt ba tiêu.
Vì thế hai người liền vật lộn với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận