Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1381: Kiếm đến (1)

Đêm đã khuya.
Cung nữ thật cẩn thận đẩy cửa ra, rón ra rón rén tiến vào phòng ngủ, tới bên giường.
Lâm An điện hạ quấn chăn, nét ngủ kiên định, khóe miệng nhếch lên, tựa như mơ thấy chuyện gì vui vẻ.
Cung nữ như trút được gánh nặng, đang muốn rời khỏi, bỗng khẽ biến sắc, thấy chỗ cái cổ trắng như tuyết của điện hạ trải rộng vết hôn.
Cái này...
Cung nữ nháy mắt da đầu phát tê, kinh hãi nhìn xung quanh.
Qua một lúc, nàng tựa như nghĩ ra cái gì, sắc mặt chợt chuyển thành mềm mại. ...
Trong bóng đêm tương tự, tòa thành nhỏ nào đó.
Cơ Huyền đứng ở trên nóc nhà, quan sát giao thủ phía dưới.
Đó là Liễu Hồng Miên đang trêu chọc đối thủ, một giang hồ khách long khí tan vỡ ký túc.
Trong những ngày qua, bọn họ dựa vào con đường mật thám Thiên Cơ cung, tìm được mấy vị kí chủ long khí.
Có giang hồ khách du lịch khắp nơi, có người đọc sách hào hoa phong nhã, thậm chí có tiểu lại làm việc ở nha môn, cùng nữ tử trong khuê phòng.
Kế hoạch của Cơ Huyền là, tận khả năng sưu tập long khí tan vỡ, tích tiểu thành đại, lấy cái này để hấp dẫn kí chủ chín đạo long khí.
Đương nhiên, cái này cũng có khả năng sẽ đưa tới Hứa Thất An. “Hồng Miên, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Cơ Huyền nhắc nhở.
Liễu Hồng Miên lập tức đánh ngất đối thủ.
Cơ Huyền từ trong lòng lấy ra đỉnh đồng xanh nhỏ bằng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm, miệng đỉnh bắn ra thanh quang, mang tên kí chủ long khí kia thu vào trong đó.
Đỉnh nhỏ đồng xanh tên là Tứ Phương Đỉnh, một trong những thứ quốc sư sau khi biết được chuyện thành Ung Châu, phái người đưa tới.
Nó khác với pháp khí trữ vật tầm thường, thứ sau chỉ có thể nạp vật, mà nó có thể thu người.
Cơ Huyền mang đỉnh nhỏ thu lại, nhìn về phía tây bắc, lẩm bẩm: “Hứa Thất An!” ...
Hôm sau!
Kinh thành Linh Bảo Quan.
Trong tĩnh thất, Lạc Ngọc Hành ngủ say một ngày hai đêm chậm rãi mở đôi mắt đẹp.
Lạc Ngọc Hành ngẩn người nhìn nóc nhà, con ngươi tựa như không có tiêu cự.
Có một loại cảm giác sau khi ngủ say tỉnh lại, đầu óc mờ mịt, không phân biệt rõ mình đang ở nơi nào.
Thời điểm một lần trước có cảm giác như vậy, nàng vẫn là thiếu nữ.
Lạc Ngọc Hành “phù” thở ra một hơi, ôm nguyên thủ nhất, củng cố nguyên thần, bắt đầu nội thị bản thân, tiếp nhận ký ức bảy ngày qua.
Bảy loại nhân cách, đại biểu cho nàng khi nghiệp hỏa thiêu thân, có thể xưng là “tâm ma” .
Hôm nay nghiệp hỏa bình ổn, ký ức bảy loại nhân cách bắt đầu lần lượt hiện lên.
Lạc Ngọc Hành cảm thấy, mấy ngày nay mặc kệ xảy ra cái gì với Hứa Thất An, mình đều có thể tiếp nhận.
Đầu tiên, nàng đối với Hứa Thất An là có hảo cảm, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Cho nên sẽ không tồn tại khả năng chán ghét.
Tiếp theo, vì không để lại cho mình đường lui, khi lần đầu tiên song tu, nàng là lấy thân phận nhân cách chính triền miên một đêm cùng Hứa Thất An.
Sẽ không xuất hiện loại tình trạng ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện mình cùng nam nhân xa lạ ngủ suốt bảy ngày.
Cuối cùng, ngay cả thân thể cũng cho hắn, trong bảy ngày qua đơn giản chính là lặp đi lặp lại song tu. “Lần đầu tiên song tu cùng hắn, trong lòng ta vẫn là kháng cự chiếm đa số, chờ ta tiếp thu ký ức bảy ngày này, có lẽ có thể tiếp nhận hắn, sẽ không có cảm xúc xấu hổ cùng quẫn bách nữa...”
Trong lòng Lạc Ngọc Hành nghĩ, trong đầu như đèn kéo quân bắt đầu xuất hiện đoạn ngắn ký ức.
Nàng đầu tiên “nhớ lại”, là ký ức nhân cách “Nộ”.
Một vài hình ảnh hiện lên như đèn kéo quân, trong trí nhớ, nàng đối với Hứa Thất An trừng mắt lạnh lùng, động cái là giận, tư thái điêu ngoa khiến nàng cũng vì thế mà nhíu mày. “Vẫn là bộ dáng cũ, tính cách nóng nảy.
Nàng đại biểu là quật cường cuối cùng của ta, không muốn vì nghiệp hỏa khuất phục một nam tử không đủ tình cảm.
Thế mà lựa chọn độc lập áp chế lửa giận, từ chối song tu, rất không lý trí... “Ừm, thái độ hắn coi như không tệ.
Chưa bởi vì “ta” nóng nảy dễ giận mà sinh ra bất mãn quá lớn.”
Lạc Ngọc Hành âm thầm gật đầu, vừa cảm thấy nhân cách “nộ” quá cảm xúc hóa, không đủ lý trí, vừa âm thầm hài lòng Hứa Thất An thái độ tốt.
Lúc này, một hình ảnh hiện lên, đó là trong đêm dài, Hứa Thất An cường hành xâm nhập phòng ngủ, “câu dẫn” nhân cách Nộ, hai người ở trên giường lăn lộn, sau đó, quần áo của nàng bị lột ra từng món, thân thể trắng trẻo đầy đặn lộ rõ.
Lạc Ngọc Hành nhíu mày, có chút giận. “Nhưng lời hắn nói có đạo lý, nhân cách Nộ không chịu song tu, nhân cách khác nếu cũng là như thế, ta nhất định phải chết, hắn dưới tình huống không rõ nhân cách khác, mạnh mẽ xâm nhập, cũng là nghĩ cho ta...”
Lạc Ngọc Hành cố thuyết phục mình.
Được rồi, một ngày của nhân cách Nộ cứ như vậy qua đi, tuy có chút khúc chiết, tổng thể mà nói, Lạc Ngọc Hành vẫn có thể tiếp nhận.
Kế tiếp là nhân cách nào...
Trong lòng nàng không quá tự tin nói thầm một tiếng.
Bảy loại nhân cách xuất hiện là ngẫu nhiên, không dấu vết có thể tìm ra, không có quy luật.
Rất nhanh, một đoạn hình ảnh hiện lên, Lạc Ngọc Hành đã biết xuất hiện thứ hai là nhân cách nào.
Dục!
Trong hình ảnh, nàng sớm thức tỉnh, chủ động mang đùi gác lên trên lưng Hứa Thất An, bộ ngực đầy đặn ở ngực hắn đè ép ra hình cung tròn.
Nhân cách Dục quấn quít lấy Hứa Thất An, không ngừng hô “ta muốn”, không cho hắn xuống giường, suốt một ngày một đêm, hai người ở trên giường lêu lổng.
Quá mức không biết xấu hổ rồi, quá mức không biết xấu hổ rồi...
Sắc mặt Lạc Ngọc Hành đỏ lên, máu ập lên da mặt, sinh ra xúc động chui vào kẽ đất, nàng xấu hổ ngón chân dùng sức gấp khúc, cả người căng thẳng.
Nàng biết nhân cách Dục có thể sẽ hơi...
hơi phóng đãng, nhưng không ngờ lại chẳng biết xấu hổ như thế.
Lạc Ngọc Hành tuyệt không thừa nhận đây là chính nàng.
Sau nhân cách Dục là nhân cách Sợ, nhân cách sợ hãi vừa xuất hiện, liền quấn lấy Hứa Thất An mệt nhọc một ngày một đêm tiếp tục song tu.
Lạc Ngọc Hành rõ ràng “thấy”, Hứa Thất An chấm dứt song tu chuồn ra khỏi phòng, sắc mặt là trắng bệch.
Nhìn thấy Hứa Thất An như vậy, quốc sư ngoài tâm tình phức tạp, thế mà lại toát ra suy nghĩ “ủy khuất hắn”.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này đã bị hình ảnh ký ức theo nhau mà đến đánh tan, nàng thấy Hứa Thất An bắt nạt nhân cách sợ hãi, nhất định phải ở trong suối nước nóng song tu, thấy hai chân mình quấn ở trên lưng hắn, sau lưng kề sát thành ao. ...
Khóe miệng Lạc Ngọc Hành run rẩy một phen, cố gắng nhịn xuống.
Tiếp theo, nhân cách Ai xuất hiện. “Tuổi của ta làm mẹ chàng cũng dư dả...”
“Không uổng công ta chịu khổ hai mươi năm, chưa thỏa hiệp với Nguyên Cảnh đế.
Chờ chàng hành tẩu giang hồ xong, chúng ta liền chính thức kết làm đạo lữ.”
“Mau nói nàng yêu ta.”
“Đáng ghét.”
“Mau gọi Hứa lang.”
“Hứa, Hứa lang...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận