Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1214: Bảo liễn Hắc Kỳ Lân (1)

Khoa Phụ Mâu không chút nghĩ ngợi, phóng người bay lên, ngay trước khi kính quang kịp chiếu tới đã nhảy ra mấy mươi vạn dặm, nhảy lên một khỏa Tinh cầu đang lúc bành trướng, sau đó lại phóng người nhảy một cái, giống như một con cóc lớn không ngừng nhảy nhảy nhót nhót đi xa.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng ầm một tiếng đánh vỡ hư không, biến mất không thấy đâu nữa.

Khoa Phụ Mâu chạy ra không biết bao xa, rời xa Thiên Hà, quay đầu nhìn lại, thấy đạo kính quang kia cũng không có truy sát tới, lúc này mới dừng lại, kinh hồn chưa định. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ bi ai, mở miệng gào khóc:

- Đại tỷ đã chết! Ta và tên Dịch tiên sinh này tuyệt không đội chung trời! Thề phải bầm thây hắn thành vạn mảnh!

- Im miệng!

Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm:

- Lần này quả thật thất sách! Vị tồn tại kia để ta mời một vị Phục Hy xuất thủ bắt giữ Chung Sơn thị, mời ra Phong Thanh Vũ. Kết quả cái tên Phong Thanh Vũ kia ỷ vào chính mình là Đế Quân chuyển thế, đã xem thường Chung Sơn thị, bị thua không biết sống chết. Hiện tại ta không còn mặt mũi nào trở về bàn giao với vị tồn tại kia, phải làm gì đây?

Khoa Phụ Mâu giận dữ hét lớn:

Phong Vô Kỵ lấy lại bình tĩnh, suy tư nói:

- Trở về chẳng phải là tìm chết sao? Phong Thanh Vũ không biết sống chết, không biết hạ lạc, đám Phục Hy kia biết được chuyện này, khẳng định là sẽ giận chó đánh mèo, giết chết chúng ta. Chúng ta trở về báo tin, bọn họ hơn phân nửa là sẽ giết chết chúng ta! Huống hồ, chúng ta không có Sắc lệnh của vị lão gia kia, làm sao có thể tiến vào Thế Ngoại Chi Địa?

Khoa Phụ Mâu cau mày, nói:

Khoa Phụ Mâu thất thanh nói:

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, cắn răng nói:

Khoa Phụ Mâu xưng vâng, vội vàng rời đi. Phong Vô Kỵ thì đi tới Đồ Úc Cung, trong lòng thầm nghĩ:

- Vô Kỵ tiên sinh, ta nhất định phải báo thù cho Đại tỷ!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Đều do tên Phong Thanh Vũ kia tùy tiện làm bậy, nếu hắn chịu chậm lại một bước, bắt giữ Chung Sơn thị chính là dễ như trở bàn tay! Hắn hết lần này tới lần khác tự cho rằng bản lĩnh chính mình siêu quần, lại không biết bản lĩnh của Chung Sơn thị cũng cực kỳ siêu quần. Sự lợi hại của hắn, ta chính là biết rõ nhất!

- Báo thù cho Khoa Phụ Cẩm là chuyện nhỏ, làm sao hoàn thành nhiệm vụ của vị tồn tại kia mới là chuyện lớn. Ta có thể ném đi mặt mũi, nhưng mặt mũi của sư tôn ta lại ném không được!

- Hiện tại chỉ có thể lại tới Thế Ngoại Chi Địa, nói cho đám Phục Hy kia biết tin tức này!

Tinh thần lực hai người tách ra. Âm Phần Huyên cảm thấy loại cảm giác vui sướng kia biến mất, trong lòng thoáng cảm thấy thất lạc.

- Vô Kỵ tiên sinh, hiện tại phải làm gì đây? Phong Thanh Vũ không biết sống chết, chúng ta cũng khó báo cáo kết quả với Phục Hy thị của Thế Ngoại Chi Địa...

- Dịch tiên sinh, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, sao Thần Ma dưới trướng ngươi lại xưng ngươi là Chung lão gia?

- Phục Hy của Thế Ngoại Chi Địa sẽ không dám hạ thủ với chúng ta! Về phần Sắc lệnh, ta cầu sư tôn ta viết thêm một tấm là được. Ngươi đi tìm Thiên Ti nương nương, bất luận thế nào nhất định phải buộc nữ nhân này giúp ta. Nếu nàng không đáp ứng, giết sạch Nhân Tộc dưới trướng nàng cho ta! Ta đi Đồ Úc Cung một chuyến!

- Đồ Úc Cung quá xa, sợ rằng đi về phải tốn thời gian mấy năm. Cũng được! Liền để cho ngươi khoái hoạt thêm mấy năm nữa!Trên không trung Thiên Hà, uy năng của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính dần dần tiêu tán. Chung Nhạc tản đi tinh thần lực, cảm thấy đại não trống trống trải trải. Tinh thần lực của hắn vốn dĩ đã tiêu hao bảy tám phần, mặc dù có tinh thần lực của Âm Phần Huyên chống đỡ, nhưng hiện tại tinh thần lực thiếu chút nữa cũng đã khô kiệt.

- Ngươi có thể hiển lộ ra chân diện mục hay không?

- Nói như vậy, đây cũng không phải là chân diện mục của ngươi?

- Chỉ là một cái thân phận mà thôi!

Chung Nhạc bình thản nói:

Âm Phần Huyên không nói thêm gì nữa, mang theo hắn liên tục truyền tống, chạy về phía Thiên Hà Chi Châu của Âm Khang thị.

Âm Phần Huyên đột nhiên hỏi.

Chung Nhạc nghi hoặc không hiểu, nhưng vẫn khôi phục lại diện mạo chân chính, nói:

- Ngươi lại biến ra chân thân cho ta xem đi!

Qua một lúc thật lâu, Âm Phần Huyên tiêu hao quá nhiều, đáp xuống trên một khỏa Tinh cầu, dừng lại nghỉ ngơi. Tinh thần lực của Chung Nhạc đã khôi phục lại vài phần. Nữ tử này cẩn thận quan sát hắn, phốc một tiếng cười nói:

- Dịch tiên sinh chỉ là cái tên giả của ta mà thôi. Ta vốn dĩ họ Chung, chỉ là ở Hạ giới đã chọc ra sự tình quá lớn, không tiện hành sự tại Tinh vực Tử Vi, cho nên mới dùng tên giả Dịch Phong!

Âm Phần Huyên lại cẩn thận quan sát hắn, nói:

- Diện mục chân thật của ngươi càng có thể mang tới cho ta một loại cảm giác chân thật, cảm thấy thật sự. Mà Dịch tiên sinh lại có chút hư huyễn, nhìn không rõ ràng, phảng phất như rất gần lại phảng phất như rất xa, giống như là một vị thế ngoại cao nhân vậy. Ánh mắt tang thương mang tới cho ta một loại cảm giác rất già, rất giảo hoạt. Lúc nào ngươi mới có thể khôi phục diện mạo chân chính, dùng diện mạo chân chính hành tẩu thế gian?

Chung Nhạc trầm mặc, không nói lời nào.

Âm Phần Huyên đột nhiên nói:

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, lại biến thành bộ dạng Dịch tiên sinh, thản nhiên nói:

- Ngươi so với Dịch tiên sinh có thêm một phần dã tính và bưu hãn, lại thiếu đi một phần ôn nhu nho nhã. Nhưng cũng không tính là khó coi!

Chung Nhạc thoáng chần chờ một chút, cuối cùng cũng khôi phục lại diện mạo chân chính. Âm Phần Huyên cẩn thận quan sát hắn, sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười nói:

- Ta không thể bại lộ thân phận! Nếu bại lộ, liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi sau khi xem xong, ta còn phải biến trở lại thành Dịch tiên sinh!

- Biết rồi!

Âm Phần Huyên trên dưới cẩn thận quan sát hắn, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi ở Hạ giới đã phạm vào chuyện gì? Là vì thân phận Phục Hy của ngươi sao? Đây là chân thân của ngươi, Phục Hy cũng là chân thân của ngươi. Chân thân Phục Hy của ngươi lại là bộ dáng gì?

Chung Nhạc có chút đau đầu, lại biến thành Dịch tiên sinh, nói:

- Ta ở Hạ giới là đệ nhất tội phạm truy nã trong ba ngàn Lục Đạo Giới! Hạ giới phát hiện ta là Phục Hy, đã bẩm lên Tử Vi Đế Tinh, báo cho Thiên Đế và Tiên Thiên Đế Quân biết!

Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:

- Lá gan của ngươi thật lớn a! Không ngờ lại dám đầu nhập vào dưới trướng của Tiên Thiên Đế Quân! Diện mạo chân chính của ngươi cũng không tệ lắm a!

Chung Nhạc khẽ rên lên một tiếng, không nói tiếp nữa.

Âm Phần Huyên cũng biết chính mình nói có chút nhiều, vội chuyên tâm khôi phục tu vi pháp lực, một lần nữa mang theo Chung Nhạc chạy về Thiên Hà Chi Châu. Rất nhanh hai người đã về tới bên ngoài Châu, chỉ là Âm Phần Huyên cũng không còn pháp lực dư thừa.

Nữ tử này thông tri tộc nhân, không bao lâu liền có lâu thuyền từ trong Thiên Hà Chi Châu lái ra, tiếp bọn họ trở về.

- Con rể, tình hình chiến đấu như thế nào?

Âm Phó Khang đi ra nghênh tiếp, cười ha hả, hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận