Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2002: Mối liên hệ

Kim Ô Thần Đế không khỏi thầm thở phào thay cho con Hỗn Độn kia. Chung Nhạc nói hắn có kinh nghiệm, có lẽ là kinh nghiệm mở ra Hỗn Độn trong não, diễn hóa Đạo Nhất Bí Cảnh?

Nhưng Hỗn Độn trong não và Hỗn Độn khai khiếu khác nhau, sinh linh khi chưa phải luyện khí sĩ, Hỗn Độn trong não là một loại ví dụ, đại diện cho sự mơ hồ, khi đánh tan Hỗn Độn là tương đương với phá vỡ sự mơ hồ gặp chân thần.

Giờ Chung Nhạc sắp động đao, là muốn tạo mũi trên mặt Hỗn Độn, Hỗn Độn vô hình vô thái, giống sinh linh nhưng không phải sinh linh, giống khí mà không phải khí, giống vật chất mà không phải vật chất, giống như có ý thức nhưng lại không có ý thức.

Hỗn Độn dung nạp vạn vật, quy hóa vạn vật, diễn hóa vạn vật, vạn vật đều tới từ Hỗn Độn.

Muốn tạo hình cho nó thì phải có trí tuệ, sức mạnh và thần thông cực lớn, có thể nói là khả năng khai thiên lập địa, diễn hóa Hỗn Độn Khí thành thiên địa, phân khai trong đục, diễn hóa Âm Dương, lập Ngũ Hành, khai Bát Hoang, thì mới có thể đánh tan Hỗn Độn Khí, nếu không đừng nói Hỗn Độn khai khiếu, chỉ e ngay một dấu vết cũng không thể để lại!

Đại Toại, Hạo Dịch Đế và Phục Mân Đạo Tôn có bản lĩnh này, Chung Nhạc cũng làm được điều đó sao?

Kim Ô Thần Đế khẽ lắc đầu, hắn không đánh giá cao.

Khai khiếu cho Hỗn Độn, hắn cũng không có khả năng này.

Tiên Thiên Bát Quái của Chung Nhạc bên trong chúa càn khôn, tự khoe có kinh nghiệm cũng không phải nói bừa. Đạo Nhất Bí Cảnh của hắn vốn chính là hắn tạo ra căn cứ vào cấu tạo của vũ trụ cổ. Mỗi một đao chém xuống đều biến Hỗn Độn Khí thành một tiểu vũ trụ, hóa giải Hỗn Độn Khí, tạo nên mũi trên gương mặt Hỗn Độn.

- Hỗn Độn, giờ thất khiếu của ngươi đã có, có thể nhìn, có thể nghe, có thể ngửi, có thể nếm mùi vị, tâm nguyện đã thành. Có thê rnói nơi sinh ra các Thần Vương đó rồi chứ?

Chung Nhạc vung đao, mũi đao bay lượn trên mặt Hỗn Độn, các tiểu vũ trụ không ngừng sinh ra, biến thành các quả cầu nhỏ bay đi.

Chỉ thấy, các tiểu vũ trụ nhỏ bay lên, dần bay đi xa, được ánh sáng của Hỗn Độn Hỏa Hải chiếu rồi, vô cùng mỹ lệ.

Đao quang khẽ rung lên, là các tòa Tiên Thiên Bát Quái hiện ra, bên trong chứa Thần Ma Thái Cực, Âm Dương Tứ Tượng, tách Hỗn Độn Khí ra, biến thành các tiểu vũ trụ.

- Đúng là kỳ diệu, giờ ta biết mùi rồi! Ngươi muốn biết nơi các Thần Vương sinh ra ở đâu? Để ta nói ngươi biết... Ủa, đợi đã..

Tuy hắn là Tiên Thiên Thần thành đế, lĩnh ngộ dương cực âm sinh, làm được Âm Dương như một nhưng Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Bát Hoang thì hắn không có khả năng.

Chung Nhạc thở phào, cười hỏi.

Trong vũ trụ đó có vô số ngôi sao, không gian là "vũ", thời gian là "trụ", Vũ Thanh Trụ Quang, lưu chuyển không ngừng.

Chung Nhạc cầm đao, đứng trước sinh vật Hỗn Độn khổng lồ, đao quang lấp loáng, cắt xuống mặt của Hỗn Độn.

Các mũi đao chém xuống, lưỡng khiếu hiện ra, một lúc sao, Chung Nhạc thu đao.

- Lạ thật, lạ thật, lạ quá! Ta cảm giác được ta trở về rồi!

Kim Ô Thần Đế nhìn mà trố mắt, trong lòng tán thưởng, hắn cũng là đại đế hơn nữa còn là Tiên Thiên thần thánh, nhưng bản lĩnh này của Chung Nhạc khiến hắn phải tự xấu hổ không bằng.

Con Hỗn Độn đó kêu lên, không còn hình thái của Hỗn Độn Thần Ngao nữa, nhục thân biến đổi, các luồng khí tức khủng khiếp bùng phát, uy năng khủng bố xung kích bốn phương tám hướng, đánh bay Chung Nhạc và Kim Ô Thần Đế.

Con Hỗn Độn kia được hắn khắc mũi, dùng lực ngửi, rất hài lòng, cười:

Con Hỗn Độn đột nhiên khựng lại, đứng đờ ở đó há hốc mồm, trợn ngược mắt, dường như bỗng dưng cảm nhận được một thứ huyền diệu nào đó.

- Ta trở lại rồi! Ha ha ha, các ngươi không thể trấn áp được ta, cuối cùng ta cũng trở lại rồi!

Rắc rắc

Khí tức của hắn ngày càng bạo liệt, ngày càng bá đạo, khủng bố, bóp méo cả không gian!

Tiếng kêu kinh thiên động địa của con Hỗn Độn vang lên, trong tiếng kêu đó chúa khoái ý vô tận, nó cười ha hả:

- Chúng ta chỉ tạo mũi cho hắn...

Chung Nhạc và Kim Ô Thần Đế đại kinh, uy năng phát ra từ con Hỗn Độn kia quả thực khủng bố, cho dù họ là đế cấp thực lực cường đại nhưng vẫn bị khí thế của Hỗn Độn đánh bay đi không chút khả năng phản kháng!

- Ta khai khiếu rồi! Sẽ không trở lại nữa!

- Trở về! Trở về! Thế gian quá ô uế, làm vấy bận đạo hạnh đạo tâm của ngươi, mau mau trở về!

Dưới Phù Tang Thần Thụ, Hỗn Độn Hỏa Hải trào dâng, vô vàn con Hỗn Độn nổi lên. Thần Ngao khổng lồ giơ tay, gọi con Hỗn Độn đang hóa hình:

- Bỗng một ngày phá tan Hỗn Độn, đến nay mới biết ta là ta! Ta trở về rồi! Cuối cùng ta cũng trở về rồi! Ha ha ha!

Khóe mắt Kim Ô Thần Đế co giật, lẩm bẩm:

- Rốt cuộc chúng ta đã làm gì vậy?

Chung Nhạc cũng kinh hãi, lẩm bẩm:

Điếu Bàn Đài khổng lồ bắt đầu sụp đổ, tan rã, biến thành hư vô, chỉ còn lại một thân ảnh khổng lồ rực cháy.

Trong ánh sáng rực cháy, khí tức của sinh linh mà con Hỗn Độn đó biến thành càng ngày càng khủng bố, chán động cả Thương Cốc, khiến cây Phù Tang lay động, vô số mặt trời bay quanh Phù Tang Thần Thụ bị khí thế của hắn thổi bay!

- Các ngươi trấn áp không nổi ta! Ta lại trở lại là ta rồi!

Trong Hỗn Độn Thần Hỏa rực cháy, Hỗn Độn Khí quanh người Hỗn Độn đang chuyển biến nhanh chóng, từ Hỗn Độn hóa thành huyết nhục, ánh sáng rực sáng khiến hắn giống như được tạo thành từ ánh sáng thuần túy vậy.

Con Hỗn Độn trong ánh sáng rực rỡ đó cuối cùng biến thành một sinh linh vĩ đại, tiếng nói chấn động thiên địa:

- Các ngươi cứ tiếp tục mơ hồ, không hiểu thị phi đi! Ta đi đây!

Chung Nhạc vội gọi lớn:

- Hỗn Độn khoan đã! Ngươi còn chưa cho ta biết nơi các Thần Vương sinh ra ở đâu! Lẽ nào ngươi định nuốt lời?

Uỳnh uỳnh!

Không gian chấn động kịch liệt, ánh sáng đột nhiên tới trước mặt Chung Nhạc, thần quang phản chiếu ra mọi thứ của Chung Nhạc, thần nhãn trên mi tâm của hắn mở ra, khởi động Tam Mục Thiên Đồng, nhìn vào ánh sáng. Ánh mắt hắn xuyên qua từng tầng thần quang, nhưng ánh sáng đó giống như không gian vô cùng vô tận, hắn mãi không thể nhìn được tướng mạo của thân ảnh bên trong đó!

- Ta nuốt lời rồi!

Sinh linh bên trong ánh sáng cười sảng khoái:

- Lần đó ta vì nuốt lời mà bị biến thành Hỗn Độn, trấn áp trong Hỗn Độn. Giờ ta lại nuốt lời. Chung Sơn thị, ta sẽ không cho ngươi biết đâu, sau này ngươi sẽ tự hiểu, ta và ngươi có liên hệ sâu sắc. Ta đi đây!

- Bị trấn áp trong Hỗn Độn là kẻ cùng hung cực ác đến mức nào. Chúng ta thả hắn ra đúng là không biết chuyện tốt hay xấu?

Mặt Chung Nhạc biến sắc, con Hỗn Độn đó dường như bị ai đó trấn áp, đày vào Hỗn Độn. Đại Toại mở một khiếu cho hắn, Hạo Dịch Đế mở hai khiếu, Phục Mân Đạo Tôn mở hai khiếu, cộng thêm Chung Nhạc mở hai khiếu, thất khiếu mở ra, tai mắt thông minh, không còn là Hỗn Độn mà trở về bản ngã.

- Vừa rồi ta phát hiện hắn trong lúc không để ý đã để lộ một chút đế uy. Nhưng hắn quá mạnh, che giấu được đế uy của hắn. Chắc hắn là một đại đế, không biết tại sao lại biến thành sinh vật Hỗn Độn. Ngươi mở cho hắn hai khiếu cuối cùng khiến hắn đột nhiên thông minh, không còn mơ mơ hồ hồ, không còn là Hỗn Độn, tỉnh ngộ được nhiều thứ trước kia.

Kim Ô Thần Đế sắc mặt hoang mang, nói:

- Chắc là một đại đế.

- Ý ngươi là hắn cũng giống chúng ta, đều là sinh linh trong vũ trụ, hơn nữa còn là một đế cấp?

- Chung Sơn thị, sau này ngươi sẽ có một trận tử kiếp, tất tử chi kiếp!

Tiếng của sinh linh kỳ quái đó vọng lại, oanh kích lên màng nhĩ của hai người.

Lưu quang biến mất, tốc độ con thuyền cổ chậm dần, cuối cùng dừng lại.

Trên thuyền, hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều có lộ sự lo lắng.

- Rốt cuộc chúng ta đã thả ma vương gì từ trong Hỗn Độn?

Kim Ô Thần Đế lẩm bẩm:

- Sao lại như vậy? Sinh vật Hỗn Độn đó lẽ nào lại là một vị đại đế? Hắn cướp linh căn của Kim Ô thị ta là có ý định gì?

- Đại đế?

Chung Nhạc chấn động, kêu lên:

Tốc độ con thuyền ngay lập tức đạt tới cực hạn, vô số không gian lướt qua, nhưng sinh linh do Hỗn Độn biến thành kia thì càng ngày càng xa, căn bản không đuổi kịp hắn!

Chung Nhạc hét lớn, con thuyền cổ bay tới, Chung Nhạc lên thuyền, bảy quầng sáng sau đầu xoay chuyển điên cuồng, đồng thời, Kim Ô Thần Đế cũng đáp lên thuyền, hai vi đế cấp cùng lúc điều khiển con thuyền phá không lao đi!

- Thuyền cổ!

Chung Nhạc vội đuổi theo, nhưng sinh linh đó đã biến thành đạo lưu quang bay mất, tốc độ đó đến hắn cũng không đuổi kịp!

- Để lại thần thụ!

Trong tiếng động lớn, Phù Tang Thần Thụ đột nhiên nhấc cả rễ, bị sinh linh trong ánh sáng kia nhấc lên, bay vút đi.

Kim Ô Thần Đế lo lắng vạn phần:

- Hắn cướp mất Phù Tang linh căn, thực sự hung ác, chỉ e là một tên đại ma đầu! Rốt cuộc ai đã trấn áp hắn trong Hỗn Độn, biến thành sinh vật Hỗn Độn?

Chung Nhạc nghĩ ngợi:

- Hắn không giết chúng ta, có lẽ chưa chắc đã là việc xấu. Hơn nữa, giờ thiên hạ đã đủ lonạ, giờ chẳng qua chỉ là loạn thêm loạn.

Đạo lưu quang kia bay đi với tốc độ đáng sợ, chỉ nháy mắt xuyên qua chín thần thành, khiến Huyền Kỳ Nhị Đế, Phù Lê bọn họ căn bản không kịp phản ứng thì hắn đã biến mất.

Tại Phù Tương Quan, Lung Điệt nữ đế cũng chỉ kịp thấy một dải sáng bay qua, căn bản không kịp phản ứng gì, trong lòng không khỏi vừa kinh vừa hãi.

- Trong đạo ánh sáng đó rốt cuộc là quái vật gì?

Ánh sáng bay qua, đột nhiên trong Tử Vi Tinh Vực vọng ra tiếng chấn động dữ dội. Nơi đó là lãnh địa của Hỗn Độn thị, Hỗn Độn thị không hề tham gia trận đế tranh. Lão tổ tông của chủng tộc này không tranh chấp với thế gian, trước nay đều an phận ngủ trong lãnh địa của mình.

Lúc này, Hỗn Độn Đế đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt lộ ra sự khó tin.

Các quầng Hỗn Độn Khí trào dâng chặn đường đạo lưu quang kia. Hỗn Độn Đế đứng trong Hỗn Độn Khó cuồn cuộn, nhìn ánh sáng đó, thần nhãn mở ra nhìn sinh linh bên trong ánh sáng, kinh ngạc kêu lên:

- Là ngươi!

- Không sai, là ta!

Ánh sáng tan đi, một thân ảnh bước ra, mỉm cười:

- Đạo huynh, ta trở lại rồi!

- Ngươi trở lại rồi?

Hỗn Độn Đế không hiểu, lẩm bẩm:

- Sao có thể như vậy? Đúng rồi, ta hiểu rồi, thì ra là vậy. Ngươi quay lại làm gì?

- Đương nhiên là báo thù!

Thân ảnh đó mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận