Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1900: Cười trên nỗi đau của người khác (2)

- Quả nhiên, đại họa không chết tất có đại phúc!

Trong lòng Diễn Hành Thần Vương vô cùng vui vẻ, phóng người nhảy tới nơi đó, vươn tay nhổ tận gốc cây Thánh dược kia. Chỉ thấy trên cây Linh thảo này đã kết xuất một quả mọng đỏ hừng hực.

Diễn Hành Thần Vương ngay cả Linh thảo cùng với quả mọng đồng thời nuốt vào, một trận vừa lòng thỏa ý.

Mà ở một nơi khác, Phượng Thiên Nguyên Quân vỗ cánh không ngừng bỏ chạy. Khu vực trung tâm Vũ trụ Cổ lão này, trước đây nàng cũng ít khi tới nơi này, có rất nhiều địa phương cũng chưa từng đi qua, cảm giác vô cùng xa lạ.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trước có một mảnh tinh quang rực rỡ, vô số tinh tú cổ lão giống như từng điểm từng điểm linh quang lóe sáng. Từ xa nhìn lại, hình dáng mảnh tinh quang này giống như một cây Thần thụ, có chút giống Ngô Đồng Thụ. Thậm chí còn có một đám tinh tú trắng tinh tổ hợp thành bộ dáng hoa ngô đồng, trên đỉnh hoa còn có một chùm tinh tú tử sắc nữa.

Lại có một số đóa hoa là phấn bạch sắc, còn có vài đóa lại là lượng tử sắc, quả nhiên là muôn hồng ngàn tía, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả siết.

Trong lòng Phượng Thiên Nguyên Quân vô cùng vui vẻ. Ngô Đồng Thụ của nàng đã bị Đại Tư Mệnh đánh chết, hiện tại đã không còn địa phương đặt chân, lúc này nhìn thấy trong phiến Tinh vực cổ lão này lại có một mảnh Tinh vực hình dáng giống như Ngô Đồng Thụ, nhất thời khiến cho nàng cảm thấy số mệnh của chính mình đã tới.

- Thiên tài địa bảo, kẻ có đức đạt được! Ta mặc dù đã mất đi một cây Ngô Đồng Thụ, nhưng lại đạt được một mảnh Tinh vực Ngô Đồng! Đợi ta luyện hóa xong phiến Tinh vực này, bảo bối của ta sẽ càng tốt hơn trước đây!

- Tựa hồ là tên Nguyên Nha kia! Hắn như thế nào cũng đi tới nơi này? Hơn nữa, còn giống như đang ngồi xổm ấp trứng trong một mảnh Tinh vân hình thái tổ chim nữa, dưới người còn có một quả trứng chim...

Lông vũ toàn thân Phượng Thiên Nguyên Quân nhất thời xù lên, toàn thân dựng đứng, xõa tung um tùm, vội vàng vỗ cánh bay lên, lại cảm thấy chính mình phảng phất như bị gắn liền trên cây Ngô Đồng Thụ này, làm thế nào cũng không bay lên nổi.

Chín cái đầu Phượng Thiên Nguyên Quân nhao nhao ríu ra ríu rít, nổi giận quát mắng con quạ đen kia, đuổi con quạ đen ra khỏi lãnh địa của chính mình.

- Cái này... bọn họ như thế nào càng lúc càng gần ta...

Hương hoa kia phiêu dật khắp nơi, cực kỳ mê người. Phượng Thiên Nguyên Quân cúi đầu xuống, chín cái đầu mổ ra bốn phía, ăn vào mấy đóa hoa ngô đồng, trong lòng thầm nghĩ:

- Xảy ra chuyện gì?

Nàng vỗ cánh bay lên, thân thể càng lúc càng rộng lớn, nhục thân bao phủ ức ngàn vạn dặm. Phượng Thiên Nguyên Quân chân đạp quần tinh, đáp xuống trên một cành ngô đồng, đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy khắp nơi phồn hoa thắng cảnh, trong lòng càng lúc càng vui mừng.

Phượng Thiên Nguyên Quân rợn cả tóc gáy, hai tôn Thần Vương bọn Nguyên Nha Thần Vương và Diễn Hành Thần Vương vẫn như cũ không nhúc nhích, nhưng khoảng cách với nàng cũng càng lúc càng gần.

- Thật tốt! Hửm? Bên kia như thế nào lại có một con quạ đen? Cút đi! Cút đi!

Nàng thu hồi cặp cánh, ngồi xổm trong đám hoa ngô đồng, cảm thấy trong lòng một mảnh an bình.

Đại não con Cửu Đầu Nguyên Phượng này mê mê man man, cảm giác có chút không ổn. Đột nhiên, nàng lại nhìn thấy một mảnh Tinh vân kim quang xán lạn khác, có một tôn Thần Vương khuôn mặt lông lá đang hưng phấn nhảy tới nhảy lui.

Mảnh Tinh vân dưới chân hắn càng lúc càng nhỏ, mà mảnh Tinh vân hình thái Ngô Đồng Thụ dưới chân Phượng Thiên Nguyên Quân cũng đang nhanh chóng nhỏ lại. Mảnh Tinh vân hình thái tổ chim dưới người Nguyên Nha Thần Vương cũng đang thu nhỏ lại. Cùng lúc đó, bọn họ nhìn thấy vô số mảnh Tinh vân ở xa xa đang nhanh chóng tiếp cận, càng lúc càng rõ ràng. Có mảnh Tinh vân giống như một mảnh lá cây, có mảnh Tinh vân giống như một khúc thân cây.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy rõ bộ dáng con quạ đen kia, trong lòng cả kinh:

Dần dần, vô số tinh tú Tinh vân Tinh hà đầy trời biến thành một tán cây xanh um tươi tốt.

Lúc này, Diễn Hành Thần Vương cũng đã để ý tới dị trạng, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vàng phóng người nhảy lên, nghĩ muốn thoát ly mảnh Tinh vân kim quang xán lạn kia. Nào ngờ hắn vừa mới nhảy lên đã liền rơi xuống, tựa hồ thân thể hắn đã mọc rễ tương liên với mảnh Tinh vân này.

Diễn Hành Thần Vương ngẩng đầu rống giận.

- Sao ngươi không nhắc nhở ta?

- Nguyên Nha, ngươi con mẹ nó!

Con quạ đen này cười trên nỗi đau của người khác, trơ mắt nhìn Diễn Hành Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân liều mạng giãy giụa, nỗ lực giãy thoát khỏi sự trói buộc của Sinh Mệnh Cổ Thụ, cười hắc hắc, nói:

Phượng Thiên Nguyên Quân nhìn thấy Diễn Hành Thần Vương đang đứng trên một tán cây, mà Diễn Hành Thần Vương thì lại thấy nàng đang ngồi xổm trong một cái hốc cây dưới một tán cây.

- Lão quạ đen, lão nương muốn mổ chết ngươi!

Chính là Sinh Mệnh Cổ Thụ!

- Nhắc nhở mụ nội ngươi!

Chương 1901 → 1950

Phượng Thiên Nguyên Quân từ trong hốc cây phóng chạy ra ngoài, chín cái đầu mổ loạn một trận về phía cái tổ chim mà Nguyên Nha Thần Vương đang ngồi kia, mổ cho Nguyên Nha Thần Vương đầy đầu đầy mặt đều là máu.

Hai tôn Thần Vương đều ngây người, đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Nguyên Nha Thần Vương. Chỉ thấy Nguyên Nha Thần Vương đang ngồi xổm trên một chạc cây, chuyên tâm ấp trứng, đối với hai người làm như không thấy.

- Đừng giãy giụa nữa, vô ích thôi!

Cái đầu quạ đen của hắn xoay lại, chảy chuốt bộ lông vũ của chính mình, khiến cho bộ lông càng trơn bóng sáng ngời, bộ dáng nhàn nhã tự đắc, châm chọc nói:

- Hoa ngô đồng và Thánh dược mà vừa rồi các ngươi đã ăn chính là Sinh Mệnh Quả Thực của Sinh Mệnh Cổ Thụ. Các ngươi đã giống như ta, cũng đã bị trói buộc luôn trên cây rồi. Thứ tự có trước và sau, các ngươi tôn kính ta một chút, ta cũng sẽ không ức hiếp các ngươi...

Diễn Hành Thần Vương tức giận mắng chửi:

- Thời điểm lão tử phải ngồi chồm hổm ở nơi này, sao các ngươi không nghĩ cách cứu ta ra? Năm xưa thời điểm lão tử nuốt chửng Sinh Mệnh Quả Thực, sao các ngươi không nhắc nhở ta? Ngược lại hợp mưu với Hắc Đế ám toán ta! Các ngươi còn muốn ta nhắc nhở các ngươi sao?

Nguyên Nha Thần Vương chửi lại một cây, phần lông gáy xù lên một cái, cười lạnh nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận