Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1827: Một kiếm bình Táng khu (2)

- Bất quá, Nhị đệ, ngươi có thể chống đỡ được ý thức của ta hay không, có bị ý thức của ta thôn phệ hay không, thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi!

Ý thức của Táng Địa Thần Vương mặc dù đã vỡ nát đại bộ phận, nhưng cũng không tầm thường, không ngừng cuồn cuộn vọt tới, bao phủ lấy ý thức của Táng Linh Thần Vương. Táng Linh Thần Vương cảm thấy ý thức của chính mình phảng phất như là một chiếc thuyền nhỏ trong hải dương, lúc này mới biết rõ ràng sự chênh lệch giữa chính mình và Táng Địa Thần Vương là lớn tới mức nào.

Ngay khoảnh khắc ý thức của Táng Địa Thần Vương xông vào trong đầu hắn, Táng Linh Thần Vương lập tức phi thân lui về phía sau, dốc hết khả năng tránh né phạm vi uy năng thần thông của Phục Mân Đạo Tôn trong Quyền hành Thiên Đế bạo phát.

Cùng lúc đó, ý thức của hắn và ý thức của Táng Địa Thần Vương bắt đầu tranh đấu chém giết, tranh đoạt quyền chưởng khống thân thể.

Bọn họ là đồng nguyên sinh ra, đều sinh ra trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu. Tiên Thiên Thần linh, hồn và nhục thân chính là tam vị nhất thể, căn bản không thể bị đoạt xá, nhưng ý thức lại có khả năng sẽ bị tồn tại đồng nguyên sinh ra thôn phệ, xâm chiếm nhục thân và Nguyên thần.

Mặc dù nhục thân và Nguyên thần vẫn như cũ bất biến, nhưng nếu ý thức của Táng Linh Thần Vương bị thôn phệ, vậy hết thảy ký ức của hắn sẽ biến thành một bộ phận ký ức của Táng Địa Thần Vương.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn còn sống, nhưng lại là sống trong ký ức của Táng Địa Thần Vương.

Đây là chuyện tình mà hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận.

Bộ khô lâu Táng Linh Thần Vương thoáng dừng lại một chút, hai cỗ ý thức hòa làm một thể, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không tiếp tục tranh đấu với nhau nữa. Tốc độ của hắn nhất thời tăng lên nhiều, cấp tốc thối lui về phía sau.

Phong Vô Kỵ được La lão giấu ở trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khỏa quang cầu kia đuổi theo bọn họ, rất nhanh bành trướng ra bốn phương tám hướng. Những nơi đạo quang mang đẹp mắt này đi qua, hết thảy đều bị san thành bình địa, trở nên vô cùng bằng phẳng.

- Táng Linh, không cần lại tranh đấu nữa! Lại tranh đấu tiếp nữa, cả hai chúng ta đều phải chết! Ta không muốn chết, ngươi cũng không muốn chết! Chúng ta hãy dung hợp a, vậy thì ta và ngươi cũng đều sẽ không chết!

Đám quang mang kia đuổi theo mọi người điên cuồng lao thẳng ra ngoài. Kiếm quang chiếu rọi khiến cho toàn bộ đầu lâu Táng Địa Thần Vương trở nên trong suốt. Mọi người điên cuồng bỏ chạy ra khỏi đầu lâu của Táng Địa Thần Vương, điên cuồng phóng chạy về phía đường về.

Mà ý thức của Táng Linh Thần Vương cũng trong lúc nhất thời một khắc khó có thể chiếm thượng phong.

Tương Vương từ phía sau chạy như điên tới. Đám người liên thủ đánh mạnh một kích xuống mặt đất, đánh ra một cái hố khổng lồ. Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Táng Đế, Táng Linh Thần Vương và Thần Thông Thiên Vương cũng nhao nhao vọt tới, cũng hợp lực đánh thẳng xuống mặt đất.

Nhưng nếu hắn thôn phệ ý thức của Táng Địa Thần Vương, vậy chính là Táng Địa Thần Vương sống trong ký ức của hắn. Hắn còn sống, Táng Địa Thần Vương cũng còn sống, nhưng chỉ là một bộ phận của hắn mà thôi.

Bọn họ nhanh chóng phóng vọt tới trước phong cấm thần thông của Phục Mân Đạo Tôn. Trên mặt Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế nhao nhao lộ ra thần sắc sợ hãi. Tiên Thiên Thần Đế đột nhiên lạnh lùng nói:

Hai cỗ ý thức không ngừng tranh đấu, nhất thời đã kéo chậm tốc độ di chuyện của Táng Linh Thần Vương. Huyết nhục trên thân thể hắn đã toàn bộ hóa đi trong kiếm quang, chỉ còn lại có xương cốt, mà trên bộ xương cũng phủ đầy vết rách, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát.

Ý thức của hai tôn Thần Vương không ngừng tranh đấu, giằng co không dứt. Ý thức của Táng Địa Thần Vương bị kiếm quang của Phục Mân Đạo Tôn tổn thương, rách nát tả tơi, mặc dù vẫn vô cùng cường đại nhưng cũng không thể triệt để trấn áp thôn phệ ý thức của Táng Linh Thần Vương.

Mà ở trước mặt Chung Nhạc, quang mang của thanh Đế kiếm kia phảng phất như một khỏa quang cầu to lớn không ngừng bành trướng. Những nơi khỏa quang cầu lan tới qua, hết thảy đều biến thành bột mịn.

Táng Linh Thần Vương quát lớn.

- Được!

Ý thức của hắn và ý thức của Táng Địa Thần Vương dung hợp với nhau, mỗi khi nhắc tới Táng Địa Thần Vương, hắn liền không tự chủ dùng danh xưng ta.

- Tương Vương, Táng Đế, chúng ta liên thủ đào một cái động xuống lòng đất!

- Phía dưới là nhục thân ta! Mặc dù ta đã thân tử, nhưng đại đạo vẫn chưa hoàn toàn tiêu mất, hẳn là có thể chống đỡ qua được đợt công kích này!

Bất quá, rất nhiều không gian Bí cảnh cũng đều đã vỡ nát, nội tàng dư ba thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, khiến cho thời điểm bọn họ xuyên qua không thể không cẩn thận, tránh né những địa phương nguy hiểm kia.

- Thần thông trong Quyền hành Thiên Đế đã hợp lưu với thần thông phong cấm của Phục Mân Đạo Tôn rồi! Táng Linh, ngươi quen thuộc cỗ nhục thân này nhất, mau dẫn chúng ta đi xuyên qua Bí cảnh trong cơ thể ngươi!

Trong lòng bọn họ chợt nhớ tới cánh cửa khổng lồ rộng chừng năm sáu đạo Tinh hà kia, sắc mặt nhất thời tái nhợt:

Lồng ngực của Táng Địa Thần Vương đang kịch liệt rung động. Tiếp theo, chấn động càng khủng bố hơn truyền tới. Không gian trong lồng ngực Táng Địa Thần Vương cũng bắt đầu tan rã, khiến cho sắc mặt mọi người nhất thời kịch biến.

Táng Linh Thần Vương không nói lời nào, dẫn theo đám người xuyên toa dưới lòng đất. Đại địa nơi này là do nhục thân của Táng Địa Thần Vương biến thành, nội tàng vô số không gian Bí cảnh to to nhỏ nhỏ. Đám không gian Bí cảnh này đã mất đi hết thảy năng lượng, nhưng không gian vẫn còn bảo lưu lại cho tới bây giờ.

Đám người đánh thẳng xuống mặt đất. Mặt đất phía dưới chính là vị trí lồng ngực của Táng Địa Thần Vương, cực kỳ mênh mông hạo hãn. Đám người vừa mới rơi xuống trong này, đột nhiên nghe được một đạo thanh âm oanh minh từ phía trên truyền tới.

Chấn động trên đầu bọn họ càng lúc càng kịch liệt hơn. Hiển nhiên thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đã hợp lưu với thần thông phong cấm do hắn lưu lại. Những nơi đám thần thông này đi qua, hết thảy đều bẻ gãy nghiền nát. Rất nhanh đám thần thông này đã đụng phải cấm chế của Thiên, đã đụng phải cấm chế do tồn tại sau lưng Táng Đế và tồn tại sau lưng Trí Tuệ Thiên Vương lưu lại, lại đụng phải những bố trí của Táng Địa Thần Vương trước khi chết, một đường phá hư, bình định hết thảy.

Ầm ầm!

Chấn động càng kịch liệt hơn truyền tới. Sắc mặt đám người khẽ biến, đám Bí cảnh đã trống rỗng trong cơ thể Táng Địa Thần Vương kia cơ hồ tại cùng một khoảnh khắc nhao nhao tan rã, nghiền ép bọn họ dưới lòng đất, ép tới mức đám người không ngừng thổ huyết.

Khóe mắt Tiên Thiên Tà Đế nhảy lên một cái, nói:

- Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đã dung hợp với đạo đại thần thông phong ấn nơi này!Một ngày này, trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu có một đạo quang mang sáng ngời chiếu rọi ra, từ trọng thiên thứ mười bẳn thẳng xuống, chiếu rọi xuyên thấu chín trọng thiên còn lại, chiếu rọi toàn bộ Luân Hồi Táng Khu một mảnh thông thấu. Thậm chí đám Thần Ma xa xa tại Vũ trụ Cổ lão cũng có thể nhìn thấy đạo quang mang đẹp mắt kia.

Đạo quang mang này chiếu rọi suốt mười mấy ngày, lúc này mới biến mất.

Mười mấy ngày sau, đám người bọn Táng Đế, ba vị Thần Vương Thái Cổ nhao nhao chui lên khỏi mặt đất, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy mười trọng thiên của Luân Hồi Táng Khu đã trở nên vô cùng bằng phẳng, không có bất kỳ đỉnh núi nào, thậm chí ngay cả một cái gò đất nhỏ cũng không còn tồn tại, bằng phẳng giống như một tấm gương không có bất kỳ tỳ vết nào vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận