Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1263: Bị bắt (2)

Đi thêm một đoạn nữa, Chung Nhạc đẩy cửa sổ xe, nhìn về phía sau. Chỉ thấy Lão Tộc trưởng Kim Ô thị đã biến mất không còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

- Xem như đã nhặt về một cái mạng!

Mục Tô Ca nghi hoặc nói:

- Thiếu chủ, vừa rồi vị Tộc trưởng Kim Ô thị kia...

- Không có hảo ý!

Sắc mặt Chung Nhạc bình thản, nói:

- Hắn không biết ta có phải thật sự luận đạo thua hay không, cho nên mới tới đây dò xét chi tiết của ta. Nếu ta thừa nhận ta có thể thắng được Kim Hà Hề, hiện tại chúng ta đã chết ở nơi đó rồi!

Mục Tô Ca nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:

- Dương cực Âm sinh mà hóa Thái Cực, ta ngộ ra đạo này so với Kim Hà Hề còn sớm hơn vài năm!

Mục Tô Ca thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại diện mạo chân chính, nói:

Mục Tô Ca rợn cả tóc gáy, lúc này mới nghĩ lại mà sợ, đột nhiên tỉnh ngộ:

- Điện hạ, ngươi không cần lại xưng ta là Thiếu chủ nữa! Kim Diệu Hiền cũng không có đi theo, Điện hạ có thể biến trở lại diện mạo chân chính rồi!

Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Đi theo con Côn Thần này, gặp Nhân Tộc của Vũ trụ Cổ lão, chiêu an bọn họ!Bên cạnh Phù Tang Thần Thụ, trận thịnh đại chúc mừng này dần dần bình ổn lại. Kim Hà Hề rời khỏi đám tộc nhân, tìm gặp Lão Tộc trưởng, nói:

- Hắn dám hạ thủ sao?

- Tiên sinh, hiện tại chúng ta đi đâu?

- Kim Ô thị chính là Hỏa Trung Chi Tinh, sinh linh Thuần dương. Chỗ cường đại nhất của bọn họ chính là lý giải đối với Thuần dương. Trên phương diện này, những chủng tộc khác căn bản không thể đuổi kịp bóng lưng của bọn họ. Nếu ta luận đạo thắng được toàn bộ Thần Ma của Kim Ô thị, Kim Ô thị sẽ không còn là mạnh nhất. Chỗ dựa của cả chủng tộc bị bại trong tay người khác, hắn có thể nhịn được sao? Cho dù ta là truyền nhân của Thần Tộc Dịch thị cổ lão, hắn cũng nhất định sẽ thống hạ sát thủ, không có khả năng dung ta! Dù sao, Tiên Thiên Thần Đế của Kim Ô thị vẫn còn tại thế, hắn vẫn có tiền vốn để khai chiến với Dịch thị!

- Sao lại không dám?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

Dung mạo Kim Diệu Hiền hiền lành, cười ha hả, nói:

- Thiếu chủ, ngươi vừa mới nói ngươi có thể thắng được Kim Hà Hề? Chẳng lẽ ngươi cũng đã lĩnh ngộ ra Dương cực Âm sinh rồi sao?

- Ngươi sao có thể thua được? Thần Đế đích thân chỉ dạy ngươi lâu như vậy, tạo nghệ của ngươi đã vượt qua ta rất xa. Nếu ngươi cũng bị thua, Kim Ô thị ta sẽ không còn ai có thể thắng được hắn rồi. Cho dù là ta tự mình xuất trận cũng không được!

Chung Nhạc thả con Côn Thần do Phù Lê đưa cho kia ra, trầm giọng nói:

- Tộc trưởng, nếu ta luận đạo với Dịch đạo hữu thất bại, chỉ sợ sẽ vứt đi mặt mũi của Kim Ô thị ta! Không biết Tộc trưởng có chuẩn bị đối sách gì không?

- Hà Hề đã hiểu!

- Thân là Tộc trưởng, quả thật cũng phải có một chút chuẩn bị khác! Ngươi thân là Tộc trưởng đời tiếp theo của Kim Ô thị ta, ta cũng nên dạy cho ngươi một chút đạo lý của kẻ đứng đầu một tộc. Nếu hắn có thể thắng ngươi, hắn liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Chẳng những hắn phải chết, những người khác như Yêu Tinh Nguyệt, Phạm Phó Chủ, Dục Thái... tất cả bọn họ cũng đều phải chết. Cho dù Kim Ô thị ta có phải trở mặt với những Đế tộc này, cũng nhất định phải che giấu chuyện này, không thể lan truyền ra ngoài!

- Nếu căn bản để tộc mình tồn tại bị ngoại tộc siêu việt, như vậy cách diệt tộc cũng không xa! Phục Hy thị mở ra Lục Đạo Luân, lại truyền bá Lục Đạo Luân ra khắp thiên hạ, truyền thụ cho tất cả các tộc, thay đổi toàn bộ các hệ thống đạo pháp thần thông trước đây. Cường giả các tộc lẻn vào Phục Hy thị, lấy trộm công pháp tuyệt học, Phục Hy thị chính vì vậy mà suy sụp!

- Nếu ta luận đạo với hắn thật sự thua rồi, lẽ nào Tộc trưởng không có kế hoạch dự bị sao? Thân là đứng đầu một tộc, Tộc trưởng hẳn là sẽ không ngồi xem trận thất bại này a?

- Hà Hề đã minh bạch!

Kim Hà Hề vẫn tiếp tục hỏi tới:

Mục Tô Ca đang đánh xe đuổi theo con Côn Thần, tinh không đột nhiên nổ tung. Một bàn tay vô cùng thô to chợt oanh phá hư không, chụp về phía hắn. Bàn tay kia vô cùng cường tráng, da dày thịt chắc, trên đại thủ quấn lấy vô số loại đại đạo, mạnh mẽ tới mức không hợp thói thường. Sắc mặt Mục Tô Ca khẽ biến, vươn một tay ra, nghênh đón một chưởng này. Hai bàn tay vừa mới chạm vào nhau, chỉ thấy một gã Dã nhân vô cùng vĩ ngạn từ trong hư không bước ra.

Một đường truy đuổi như vậy kéo dài suốt một tháng đằng đẳng, con Côn Thần kia vẫn như cũ vỗ cánh bay tới, vẫn không biết Nhân Tộc rốt cuộc là ở nơi nào.

Kim Diệu Hiền phất phất tay, để cho nàng rời đi.Mục Tô Ca vẫn như cũ đánh xe trong Vũ trụ Cổ lão, đuổi theo con Côn Thần kia. Con Côn Thần này chính là tồn tại cấp Thần Hầu, tốc độ cực nhanh, cặp cánh khẽ chấn động đã cắt phá hư không. Nhưng Mục Tô Ca cũng là Tạo Vật Chủ cảnh giới viên mãn, tốc độ của con Côn Thần kia đối với hắn cũng chỉ là bình thường.

Ánh mắt Kim Diệu Hiền rơi xuống trên người nàng, mỉm cười nói:

Hắn nhìn chằm chằm Kim Hà Hề, ngữ khí buồn bã nói:

- Ngươi thân là người kế nhiệm của ta, tương lai ngươi có khả năng phải đối mặt với một số việc vi phạm bản tâm của ngươi. Nhưng vì chủng tộc, ngươi cũng phải đưa ra những quyết định có lợi nhất cho chủng tộc, đặt bản tâm của chính mình sang một bên!

Trong lòng Kim Hà Hề nghiêm nghị, một lần nữa khom người:

Kim Hà Hề nhất thời ngẩn ngơ, khom người nói:

- Ngươi cho rằng ta là vì danh tiếng của Kim Ô thị ta? Cũng không phải! Ta cũng không tới mức hẹp hòi như vậy! Ta không thể cho phép Dịch thị siêu việt ngươi, là vì căn bản để Kim Ô thị ta tồn tại quyết không thể bị ngoại tộc siêu việt. Nếu có ngoại tộc nào đó siêu việt tộc ta, nhất định phải gạt bỏ. Đây mới là chuyện mà đứng đầu một tộc cần phải làm! Năm xưa, Phục Hy thị bá chủ Thời đại Địa Kỷ, cường thịnh đáng sợ tới mức nào? Chư Đế Chi Chủ, Hoàng tộc thống soái toàn bộ các Đế tộc, vì sao lại bị đánh bại? Căn bản để tộc mình tồn tại lại để cho ngoại tộc biết rõ, thậm chí là siêu việt, làm sao có thể không bại? Một Hoàng tộc cường đại như vậy, hiện tại đã tan thành mây khói, không còn tồn tại!

Kim Diệu Hiền cười ha hả, nói:

- Ngươi chưa hiểu!

Tinh không chấn động kịch liệt, gã Dã nhân kia giơ cao cây gậy xương lớn, nện thẳng xuống đầu Mục Tô Ca, miệng cười ha hả, nói:

- Mục Tam Thái tử, hiện tại ngươi chính là tự chui đầu vào lưới a! Ta có thể bắt lấy ngươi bán một cái giá thật tốt!

Sắc mặt Mục Tô Ca kịch biến, đang định dốc sức chống cự. Đúng lúc này, trong tinh không bốn phía, từng gã từng gã Dã nhân cất bước đi ra, tế khởi những sợi dây xích vô cùng thô to, ném thẳng về phía Mục Tô Ca.

Mục Tô Ca lắc người, biến ra mười tám cánh tay. Hắn vừa mới bắt lấy những sợi dây xích kia, cây gậy xương lớn của Phù Lê đã rơi xuống, đập cho hắn đầu váng mắt hoa. Đám Dã nhân bốn phía kia cũng nhao nhao tế khởi một đám vũ khí thô sơ như gậy xương, lang nha bổng... nhao nhao đập tới. Mục Tô Ca liên tục chống đỡ, đột nhiên bị một sợi dây xích trói lại.

Phù Lê đập liền bốn năm gậy lên đầu hắn, đập tới mức Nguyên thần của hắn cơ hồ bay ra khỏi nhục thân, nhưng Nguyên thần của hắn cũng đã bị sợi dây xích trói lại, không thể thoát thân.

Chỉ thấy một đám Dã nhân tiến lên, dùng một cây gậy lớn xuyên qua tứ chi đã bị trói chặt của hắn, hai gã Dã nhân hùng tráng khiêng hắn lên, cất bước phóng đi.

- Sao đám Dã nhân này lại biết ta chính là Mục Tam Thái tử?

Trong đầu Mục Tô Ca nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên tỉnh ngộ lại:

- Là con Côn Thần kia! Con Côn Thần kia đã nhìn thấy chân diện mục của ta, mà Hổ Giao Phiêu Kỵ dưới trướng ta khẳng định cũng đã bán đứng ta! Đám khốn kiếp này!

Mà ở trên Bảo liễn, Chung Nhạc ngơ ngơ ngác ngác đứng trên càng xe, tựa hồ vẫn chưa tỉnh thần lại. Đột nhiên, hắn chợt cao giọng nói:

- Điện hạ không nên kinh hoảng! Cho dù là long đàm hổ huyệt, ta cũng nhất định sẽ tới giải cứu, khiến cho Điện hạ bình yên vô sự!

Trong lòng Mục Tô Ca cảm kích không thôi, cao giọng nói:

- Tiên sinh không cần dùng thân mạo hiểm, báo lại cho cha ta biết...

Nào ngờ Phù Lê đã cởi xuống cái quần lót da thú, nhét vào miệng hắn. Chung Nhạc cao giọng quát lớn:

- Phù Lê, ngươi chỉ là cầu tài, không được làm nhục Điện hạ của Tiên Thiên Cung ta! Ngươi nhất định phải cẩn thận khoản đãi Điện hạ, ta tự sẽ đi lý luận một phen với ngươi!

Phù Lê cười ha hả, nói vọng lại:

- Dịch tiểu nhi, lão tử đợi ngươi tại Tinh Hồng Bảo! Nếu ngươi không mang đủ tài bảo tới, lão tử cũng sẽ không giết con tin, lão tử chỉ rao bán hắn mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận