Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 310: Truyền vị (2)

Phong Vô Kỵ nhất thời ngạc nhiên, Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà cũng là đều ngạc nhiên. Phong Vô Kỵ vội vàng tiến lên quỳ lạy. Lão Môn chủ cởi Pháp bào Môn chủ trên người xuống, khoác lên đầu vai hắn, giao Thần kiếm vào trong tay hắn, Môn Chủ Ấn thì treo trên chuôi kiếm.

Phong Sấu Trúc ở một bên không nhịn được, nói:

- Đại huynh, vì sao lại chọn Phong Vô Kỵ? Sao không để cho ba người bọn họ quyết đấu, tuyển chọn kẻ mạnh nhất...

Lão Môn chủ cười ha hả, nói:

- Sấu Trúc, đợi sau khi ta chết rồi hãy nói! Phong Vô Kỵ, ngươi đi theo ta, ta truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí cho ngươi!

Sắc mặt Phong Sấu Trúc khẽ biến, nói:

- Vẫn xin đại huynh nghĩ lại! Môn chủ Kiếm Môn ta tự nhiên là kẻ mạnh nhất mới có thể làm, bằng không làm sao phục chúng? Vô Kỵ là đồng tộc của ta và ngươi, ngươi trực tiếp chọn hắn, sẽ có tỵ hiềm đề bạt người thân! Năm xưa đại huynh ngươi lên làm Môn chủ, chính là bởi vì ngươi đánh bại đám người ta, Thủy Tử An và Ngu Trường Cơ, lực bại quần hùng, lúc này mới ngồi lên chức vị Môn chủ. Hiện tại ngươi không để cho bọn họ quyết đấu, trực tiếp đề bạt Phong Vô Kỵ làm Môn chủ, khó có thể phục chúng, khó có thể khiến cho Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà tâm phục khẩu phục. Điều này chỉ sợ sẽ khiến cho nội bộ Kiếm Môn ta sản sinh phân liệt a!

Lão Môn chủ nhíu mày, quát khẽ:

Lão Môn chủ quát lên:

Màn đêm buông xuống, dưới chân núi Chung Sơn, Chung Nhạc lẳng lặng ngồi trước đống lửa trại. Tộc nhân Bộ lạc Chung Sơn vừa múa vừa hát, vui đùa hoan hỉ, duy chỉ có một mình hắn là không nói một lời. Khâu Cấm Nhi cũng ngồi một bên, quan tâm nhìn hắn.

Phong Sấu Trúc giận dữ, phất tay áo rời đi. Các đệ tử, Đường chủ, Trưởng lão khắp núi đều là một mảnh ngạc nhiên. Ngu Đại Trưởng lão vội vàng nói:

Ngu Đại Trưởng lão vội vàng im miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Phong Sấu Trúc vẫn như cũ kiên trì nói. Sắc mặt Lão Môn chủ vàng như nến, không ngừng ho ra máu, quát khẽ:

- Ta và sư ca...

- Lui xuống!

- Đệ muội, cùng múa a!

- Lui xuống! Phạt ngươi tự bế trong Vấn Tâm Điện, chưa có mệnh lệnh của ta, không cho phép ngươi đi ra! Nếu ngươi vẫn tiếp tục ngỗ nghịch, cho dù sau khi ta tiến vào Cấm khu Ma Hồn, cũng không cho phép ngươi đi ra, để ngươi chết già trong Vấn Tâm Điện!

- Đại huynh, ngươi đây là vi phạm quy củ Kiếm Môn!

- Không cần nhiều lời! Ta vẫn chưa già lẩm cẩm! Nếu ngươi không phục tân Môn chủ, ngay cả ngươi cũng bị phạt tự bế trong Vấn Tâm Điện. Ngươi đi chuẩn bị một chút, sau khi ta truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí cho Vô Kỵ xong, sẽ tiến vào Cấm khu Ma Hồn. Lúc đó, các ngươi cũng tới tiễn ta một đoạn!

Lúc bắt đầu nàng còn có chút cứng ngắc, nhưng dần dần đã thoải mái hơn. Chỉ thấy dáng múa của nàng mang theo một loại vận luật huyền diệu, trong xinh đẹp mang theo sự cuồng dã của Thời đại Man Hoang. Nàng khi thì như tinh linh, khi thì như Ma Thần, khi thì như Thần Thánh... Dần dần, những người nhảy múa ở bốn phía càng lúc càng ít đi. Mọi người nhìn thấy Khâu Cấm Nhi ở bên cạnh đống lửa trại, giống như nhảy múa trong lửa, khiến cho người ta cảm thấy tự ti mặc cảm. Cuối cùng, bên cạnh đống lửa chỉ còn lại một mình nàng nhảy múa.

- Môn chủ, Sấu Trúc nói cũng không phải không có đạo lý...

Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thanh âm lửa cháy do đống lửa trại thiêu đốt phát ra. Đám tộc nhân nhìn nàng thiếu nữ nhảy múa xung quanh đống lửa kia, bộ dáng như si như say.

Một nàng phụ nhân trẻ tuổi cười cười, rủ rê Khâu Cấm Nhi. Khâu Cấm Nhi lắc đầu, nói:

Mấy nàng phụ nhân nữa tiến lên, không nói lời nào, nhấc nàng lên. Khâu Cấm Nhi lo lắng chính mình giãy giụa sẽ khiến các nàng bị thương, chỉ đành cùng với các nàng đi tới bên cạnh đống lửa trại, bắt đầu nhảy múa điệu múa tràn ngập phong vị Man Hoang này.

- Quát một tiếng chấn động sơn hà, Ngư Long bay múa, trường kiếm chém quỷ quái!

- Quần ma loạn vũ, tàn hại sinh linh, thi cốt la liệt khắp núi đồi...

Khâu Cấm Nhi ở bên cạnh đống lửa nhìn lại, mặt nở nụ cười, nói:

- Lửa cháy khắp địa hoang, yêu ma chiếm thiên địa, quỷ quái quản triều đình...

- Một ngày này, thiếu niên trạm lập Đại Hoang, trường kiếm trong tay, rượu uống hào tráng...

Lửa trại thiêu đốt hừng hực, rọi sáng khuôn mặt Chung Nhạc. Đột nhiên, hắn chợt cười ha hả một tiếng, sau đầu năm đạo quang luân chuyển động, trong quang luân hiện ra năm loại nhạc khí chuông, trống, sáo, đàn, tỳ bà. Thiếu niên ngồi bên đống lửa, đánh đàn hát vang, thanh âm hào khí vang vọng, trợ hứng cho nàng thiếu nữ nhảy múa.

- Tộc ta trường tồn, dùng máu ta chứng Huyền Hoàng!

Tộc nhân Bộ lạc Chung Sơn nghe tới mức nhiệt huyết sôi trào. Một khúc ca vũ chấm dứt, Chung Nhạc quăng đàn đứng dậy, nhìn về phía Khâu Cấm Nhi, mỉm cười nói:

- Sư muội, ta muốn trở về Kiếm Môn, ngươi...

- Quỷ tường ma trụ, quỷ vật tranh nanh, mai táng Phục Hy Toại Hoàng...

- Ta đi với ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận