Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 848: Trảm Thần Tam Thức (2)

- Không biết tự lượng sức mình!

- Sư ca cẩn thận!

Sắc mặt Khâu Cấm Nhi khẩn trương, quay sang nói với Chung Nhạc:

- Khí huyết và pháp lực của hắn không phân cao thấp với ngươi, không thể khinh địch được!

Sắc mặt Bạch Thương Hải ngưng trọng, nói:

- Chung huynh, hắn quả thật có thể sánh ngang với ngươi!

- Không phân cao thấp với ta?

Thái tử Thạch Vân nhìn về phía Chung Nhạc, lộ ra thần sắc nghiền ngẫm:

- Không có!

- Huyết mạch tôn quý nhất? Lời như vậy ngươi nói ở trước mặt ta thì cũng thôi đi, nếu là nói trước mặt những Luyện Khí Sĩ khác, bọn họ sẽ cho là ngươi không hiểu chuyện, nói mạnh miệng mà thôi!

Thái tử Thạch Vân vô cùng kinh ngạc:

- Bất quá, Nhân Tộc chính là chủng tộc kiêu ngạo nhất, huyết mạch tôn quý nhất trong vũ trụ. Nếu có thể mở ra tiềm năng, tất nhiên sẽ kinh hãi vũ trụ hồng hoang!

Chung Nhạc mỉm cười, nói.

- Nhường ta ba chiêu thần thông?

- Ta chuyển thế vào Thanh Long Thần Tộc, tu luyện tới Cực cảnh Thông Thần Cảnh, cho nên mới có khí huyết và pháp lực khổng lồ như vậy, ngươi là chủng tộc gì?

Thái tử Thạch Vân chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Nhân Tộc?

- Nhân Tộc!

Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

- Được!

- Chủng tộc đê tiện nhất không ngờ cũng có thể tu luyện tới loại trình độ này? Có thể sánh ngang với Thanh Long Thần Tộc? Thật là buồn cười! Thanh Long Thần Tộc chính là gần với Hoàng tộc, tu luyện sẽ là làm ít lời nhiều, bất luận Cực cảnh gì đối với Thanh Long Thần Tộc cũng không phải là chuyện khó khăn. Nhân Tộc có thiên phú chủng tộc gì?

Thái tử Thạch Vân lẳng lặng chờ hắn xuất thủ. Chung Nhạc hít mạnh một hơi, bình tĩnh vạn phần nói:

- Ta vốn dĩ thấy ngươi khí vũ bất phàm, cho rằng ngươi có thể là địch thủ của ta, dự định đường đường chính chính giao thủ với ngươi một phen, sau đó mới đánh chết ngươi, mượn khí thế giết chết ngươi đi chém Bệ và Ngạn, khiêu chiến Lệ Thiên Hành và Nghịch Hoàng. Nhưng không ngờ ngươi lại là Nhân Tộc ti tiện nhất! Ngươi ra tay đi! Ta sẽ nhường ngươi ba chiêu thần thông!

Chung Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, gật đầu nói:

- Đây là chiêu thứ nhất, Nhật Diệu!

Chung Nhạc nhấc chân lên, hạ xuống. Chân vừa chạm đất, đại địa liền ầm ầm chấn động. Xa xa, từng ngọn từng ngọn núi non đột nhiên phá đất chui lên. Trên không trung lôi điện đan xen, bị lực lượng của hắn khiến cho trong hư không nặn ra vô số lôi đình.

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên Chung Nhạc đã vặn eo quơ đao chém xuống. Giữa hai tay hắn xuất hiện một thanh Thái Dương Thần Đao. Trên thiên không nhất thời giống như có một khỏa Thái Dương rơi xuống, đại nhật mênh mang, nghiền ép về phía Thái tử Thạch Vân.

Thái tử Thạch Vân bật cười, nói:

Vầng đại nhật đột nhiên sáng ngời lên gấp trăm ngàn lần, nhật quang sáng chói giống như khổng tước xòe đuôi vậy, ầm ầm đại phóng, biến thành hình quạt đánh thẳng xuống phía dưới. Đây là một đạo hồng lưu cuồn cuộn do vô số đao quang hình thành. Một đạo đao quang chính là một trảm, vô số đạo đao quang chính là vô số thanh đao chém xuống. Đám đao quang chém xuống tụ tập cùng một chỗ, hình thành dị tượng đại nhật bạo phát.

- Ta dùng đao! Dùng đao làm Hồn binh Bản mệnh! Bốn năm qua, ta nghiên cứu đao pháp, đã sáng tạo ra ba thức đao pháp, gọi là Trảm Thần Tam Thức!

- Lời nói của Thái tử Thạch Vân chỉ là đánh rắm thôi sao?

Thái tử Thạch Vân thét dài một tiếng, mạnh mẽ giơ tay đón đỡ. Đao quang biến mất, chỉ thấy sắc mặt Thái tử Thạch Vân tái nhợt đứng ở nơi đó, hai hàm răng cắn chặt, nhục thân không có bất kỳ vết thương nào.

Thức thứ nhất của Trảm Thần Tam Thức, Nhật Diệu! Quả nhiên huyễn lệ giống như Nhật Diệu bạo phát vậy.

- Dùng đao làm Hồn binh Bản mệnh? Quả nhiên là Nhân Tộc ti tiện, sử dụng loại binh khí thô hào ngu ngốc này. Ngươi ra tay đi!

Thái tử Thạch Vân còn có ý muốn nhường Chung Nhạc ba chiêu, nhưng đao ý của Chung Nhạc cực kỳ bá đạo vô biên, dẫn tới khí cơ của hắn tự phát cảm ứng, không xuất thủ không được.

Chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ vang lên, vô số Cự thú Cự thần tuôn trào ra. Đám Cự thú Cự thần phóng thẳng lên giữa không trung, nghênh đón khỏa Thái Dương đang rơi xuống kia.

Ầm ầm!

Thực lực hắn quá mạnh mẽ, trong khoảnh khắc khiến cho hư không sinh lôi, đại địa dâng núi, so với cảnh tượng Cự thú Cự thần dời núi mở đường lúc Thái tử Thạch Vân xuất hiện còn bá đạo hơn rất nhiều.

- Cường đại như vậy? Ta có thể đỡ nổi ba chiêu của hắn không?

Sắc mặt Thái tử Thạch Vân kịch biến, thanh đao trong tay Chung Nhạc còn chưa xuất hiện, nhưng đao ý đã ầm ầm tập kích tới, khiến cho Nguyên thần Thức hải của hắn đại chấn, Nguyên thần Thanh Long cơ hồ bị đao ý mạnh mẽ chém giết.

Hai tay Chung Nhạc giơ lên cao, cầm lấy một cái. Trong tay hắn không có đao, nhưng đao ý lại bùng phát, phảng phất như có một thanh thiên đao vô hình quán nhập thương khung. Một đao dựng thẳng lên, hai bên xuất hiện nhật nguyệt tinh không.

Bạch Thương Hải kinh ngạc kêu lên:

- Vừa rồi rõ ràng đã nói là sẽ nhường Chung huynh ba chiêu, vậy mà ngay cả chiêu đầu tiên cũng không chịu nhường! Hai chiêu còn lại, ngươi có giỏi thì đừng có hoàn thủ!

Chung Nhạc lắc đầu, trở tay cắm Thái Dương Thần Đao vào trong đạo quang luân sau đầu, nói:

- Bạch huynh, không cần nói nữa!

Bạch Thương Hải có chút không hiểu, hỏi:

- Vì sao không cần nói? Hắn rõ ràng đã đáp ứng sẽ nhường ngươi ba chiêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại lật lọng!

- Bởi vì, hắn đã chết rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận