Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 894: Huyền Kỳ Phá Đạo Pháp (2)

Thân thể Chung Nhạc lay động, càng lúc càng khó có thể ổn định uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo. Uy lực của Huyền Kỳ Phá Đạo càng mạnh, hắn lại càng khó giá ngự.

Vị Phủ phán ba mắt kia nhất thời yên lòng. Uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo tuy mạnh, nhưng Chung Nhạc không thể giá ngự, đối với hắn cũng sẽ không còn uy hiếp.

Mà bây giờ, hiển nhiên Chung Nhạc đã vận dụng tới hình thái mạnh nhất của Nguyên thần, nhưng vẫn khó có thể kiên trì nổi. Xem ra, hắn tuyệt đối không có năng lực giá ngự Huyền Kỳ Phá Đạo đánh trúng chính mình.

- Nhật Nguyệt Song Linh, hơn nữa còn là Tiên Thiên Chân Linh! Thật là khó lường a! Đáng tiếc là phải chết ở chỗ này!

Vị Phủ phán ba mắt kia mở ra con mắt thứ ba, một đạo Thần quang từ trong mắt bắn ra, chiếu rọi toàn thân Chung Nhạc, nhìn thấu hai loại Tiên Thiên Chân Linh của hắn, nhất thời yên lòng. Chung Nhạc đã vận dụng tới lực lượng của Nhật Nguyệt Song Linh, nhưng vẫn khó có thể chống đỡ, hiển nhiên đã không còn dư lực nữa.

- Nếu đã như vậy, liền đưa các ngươi lên đường a!

Vị Phủ phán ba mắt kia đột nhiên phát tác, hai tay tung bay, một chưởng đánh tan thế công của Khâu Cấm Nhi, lại đánh ra thêm một chưởng, phá vỡ phòng ngự của Khâu Cấm Nhi. Một đạo Thần quang từ trong con mắt thứ ba bắn thẳng ra, xuyên thấu Khâu Cấm Nhi.

Nhưng thương thế trên thân thể Khâu Cấm Nhi lập tức hồi phục trở lại. Nàng cũng đã luyện thành Bất Tử Nguyên Thần, hiện tại lại càng đã thức tỉnh Tiên Thiên Chân Linh, sinh cơ bừng bừng, có được sinh mệnh lực gần như vô cùng vô tận.

- Chờ ngươi đã lâu!

Đúng lúc này, Chung Nhạc đột nhiên quát lớn một tiếng, thân thể đại biến, biến thành hình thái Phục Hy thân người đuôi rắn, chính là Tiên Thiên Chân Linh Phục Hy.

Vị Phủ phán ba mắt kia triệt để yên lòng, bật cười ha hả, thân hình phóng lên, bắt đầu thống hạ sát thủ với Khâu Cấm Nhi.

- Sau khi đạo thần thông này thất bại, ngươi lấy cái gì để...

Vị Phủ phán ba mắt kia cười lạnh, từng bước bức ép tới, vẫn như cũ không ngừng lưu ý động tĩnh của Chung Nhạc. Thương tổn trên người Khâu Cấm Nhi càng lúc càng nhiều hơn, dần dần đã sắp vượt qua cực hạn của Bất Tử Nguyên Thần, mà Chung Nhạc thì vẫn như cũ đang cật lực giá ngự Huyền Kỳ Phá Đạo, rót thêm càng nhiều năng lượng trên Tế đàn vào trong Huyền Kỳ Phá Đạo.

- Phục Hy!

Bất quá, thực lực của vị Phủ phán ba mắt kia quá mạnh, tu vi quá cao, một kích này vẫn là khiến cho nàng bị thương. Uy năng của đạo Thần quang kia uẩn tàng trong cơ thể nàng, không ngừng phá hoại, muốn từ phương diện bản nguyên phá hủy linh hồn nàng.

Khí thế của hắn nhất thời bạo tăng, Nhật Nguyệt Song Linh dung nhập vào trong cặp mắt hắn. Nguyên thần Phục Hy nhất thời giá ngự Huyền Kỳ Phá Đạo kia chuyển hướng, vô cùng nhanh chóng, kích xạ thẳng về phía mi tâm vị Phủ phán ba mắt kia.

- Xem ra, hắn đã không còn thủ đoạn gì nữa rồi!

Khâu Cấm Nhi cắn răng công kích về phía trước, liều mạng tiến công, vẫn như cũ tuyệt đối không lùi.

Vị Phủ phán ba mắt kia cất tiếng cười to, thân hình lướt ngang, đã xuất hiện ở sau lưng Khâu Cấm Nhi, mỉm cười nói:

- Một tôn Phục Hy!

Mà lúc này, thanh trùy nhọn do Huyền Kỳ Phá Đạo hình thành kia bỗng nhiên khẽ động, kích xạ về phía hắn.

- Ngươi là Phục Hy?

Cây trùy nhọn này còn chưa đâm vào mi tâm của hắn, con mắt thứ ba tại mi tâm của vị Phủ phán ba mắt kia đã nứt ra, Thần Nhãn bể nát.

Lão Tạo Vật Chủ kia giống như nhìn thấy quỷ vậy, thất thanh kêu lớn:

Vị Phủ phán ba mắt kia cười ha hả, tiếng cười chưa dứt, đột nhiên con đường dưới chân hắn bỗng nhiên sáng lên.

Thanh âm vị Phủ phán ba mắt kia phiêu hốt bất định, chợt trái chợt phải, khiến cho Chung Nhạc không thể phát hiện ra phương vị của hắn. Uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo không có khả năng kéo dài thời gian quá dài, rất nhanh uy năng sẽ bị xói mòn. Chỉ cần kéo qua được khoảng thời gian này, Chung Nhạc sẽ liền mất sạch sức chiến đấu.

Chung Nhạc thản nhiên nói:

Thân hình vị Phủ phán ba mắt kia cũng biến mất trong bóng tối, biến mất khỏi ánh mắt Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi.

- Chung Sơn thị Nhân Tộc!

Sắc mặt vị Phủ phán ba mắt kia kịch biến, nhanh chóng lui về phía sau. Bước chân hắn vừa mới rơi xuống, bốn phía đột nhiên biến thành một mảnh hắc ám. Con đường phát ra ánh sáng nhạt kia nhất thời tắt phụt, tuyệt đối hắc ám bao phủ toàn thể Trấn Ngục Thâm Uyên.

- Chỉ là cảnh giới Chân Linh Cảnh? Linh của ngươi làm sao lại cường đại như vậy, thậm chí có thể giết chết ta, tôn Thần Hầu này...

- Ta vẫn chỉ là cảnh giới Chân Linh Cảnh!

Chung Nhạc nhẹ giọng nói:

- Phục Hy? Không ngờ ngươi lại là một tên Phục Hy!

- Ta muốn giết ngươi, cũng không phải là ý muốn nhất thời, mà ta muốn tế diệt ngươi, đề thăng lên uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo. Tế diệt một vị tồn tại như ngươi, dùng để phá giải Cấm chế hẳn là sẽ nắm chắc mười phần!

Thân thể vị Phủ phán ba mắt kia lắc lắc lư lư, vẫn như cũ không ngã xuống, thanh âm khàn khàn hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là tồn tại thế nào?

- Thương thiên đối với ta không tệ a! Không ngờ còn có thể bắt được một tên Phục Hy còn sống! Ha ha ha... ngươi không biết cái đầu của ngươi quý giá tới mức nào đâu. Trong ba ngàn Lục Đạo Giới, có không biết bao nhiêu tồn tại đều đang treo giải thưởng trên trời, sưu tầm những Phục Hy còn sống. Chỉ cần bắt lấy ngươi nộp lên, ta đâu chỉ có được vinh hoa phú quý?

- Làm cách nào thắp sáng con đường, ta chỉ cần nhìn một lần, đã có thể ghi nhớ rõ ràng!

Cây trùy nhọn phóng tới, cái đầu hắn lập tức bị cây trùy nhọn xuyên thấu. Cây trùy nhọn cao tốc xoay tròn chui ra khỏi sau đầu hắn, còn mang theo một mảnh huyết dịch.

Xuy!

Tinh thần lực vị Phủ phán ba mắt kia bắt đầu tiêu tán, linh hồn tan rã:

- Ngươi thật sự là nghịch thiên yêu nghiệt! Đáng tiếc! Ngươi không đối kháng nổi thiên! Hắc hắc... ngươi đã định sẵn là bi kịch cả đời! Đáng tiếc! Ta lại không nhìn thấy cảnh bi thảm của ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận