Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2094: Sử sách hai trăm năm (2)

- Còn có một tầng nguyên nhân khác nữa! Đó chính là Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế cố ý muốn làm xấu căn cơ của nàng. Hai tôn Thần Vương Thái Cổ này bị Mục Tiên Thiên hàng phục, trong lòng không phục, bởi vậy mượn danh tiếng của Mục Tiên Thiên làm điều ngang ngược, làm hại thương sinh. Mục Tiên Thiên thân là Thiên Đế, toàn bộ báo ứng đều sẽ rơi xuống trên người nàng. Thần Ma Nhị Đế rắp tâm bất lương, lúc này mới khiến cho Mục Tiên Thiên hôn chiêu một cái tiếp một cái!

- Thật ra, Thần Ma Nhị Đế cũng là một đám khốn kiếp, mà hành xử cũng cực kỳ hồ đồ!

Mặc Ẩn mỉm cười, nói:

- Từ khi Mục Tiên Thiên hàng phục bọn họ, khí vận nhất thời tăng nhiều. Có bọn họ tương trợ, lúc này mới có thể trên danh nghĩa là Thiên Đế nhất thống Tử Vi, Vũ trụ Cổ lão và ba ngàn Lục Đạo Giới. Ba người bọn họ có thể nói là một người vinh, toàn bộ vinh, một người tổn thất, tất cả tổn thất. Thần Ma Nhị Đế làm ô uế khí vận của Mục Tiên Thiên, cũng chính là làm ô uế khí vận của chính mình. Thần Triều của Mục Tiên Thiên tan thành mây khói, bọn họ cũng khó có thể tránh thoát một kiếp!

Vân Quyển Thư nói:

- Mà sở dĩ Mục Tiên Thiên để mặc cho Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế giày vò như vậy, chính là vì nàng cần Thần Ma Nhị Đế, hấp thu tu vi của Thần Ma Nhị Đế lớn mạnh bản thân. Thực lực của nàng chỉ sợ đã tới trình độ ngang vai ngang vế với Thần Ma Nhị Đế. Giữa bọn họ đều là lợi dụng lẫn nhau, đều có bàn tính!

- Thì ra là thế!

Chung Hoàng Thần nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.Hắc Đế Cung, Hắc Đế lẳng lặng quan sát Thiên Đình mới, quan sát khí vận của Mục Tiên Thiên, mỉm cười nói:

Trải qua tám mươi năm tu dưỡng, Tổ Đình nguyên khí vẫn là không có khôi phục, bốn phía vẫn là một mảnh Hỗn Độn, sáu mươi bốn tòa Thần thành không có trùng kiến, bởi vì quá hao tài tốn của, Thiên Đình cũng là đổ nát không chịu nổi, rất khó tìm được một tòa cung điện hoàn chỉnh.

- Bất luận Chung Sơn thị có mặt hay không, thì trận chiến này thủy chung cũng vẫn sẽ tới. Hơn nữa, hai trăm năm này mặc dù Chung Sơn thị nhìn như không ở đây, nhưng vẫn luôn tồn tại. Hắn vẫn luôn đang tham dự vào trận chiến tranh này, chỉ là mượn tay của Hoàng Thần thị mà thôi!

Thần Hậu nương nương có chút buồn bã vô cớ, than thở:

Lôi Trạch Cổ Thần nói:

Mà ở trong khu Luân Hồi thứ bảy, Tư Mệnh cũng xuyên qua không gian vô tận, từ xa nhìn về phía Tổ Đình, đang chờ đợi gã nam tử kia trở về.

Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:

- Mùa thu hoạch sắp tới rồi! Đệ tử của ta đã phi thường mỹ vị ngon miệng rồi!Thời gian trôi nhanh, trong lúc bất tri bất giác, kỳ hạn tám mươi năm sắp tới. Trên dưới Tổ Đình một mảnh nghiêm nghị. Trên từ Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô, Tương Vương, dưới xuống binh sĩ Tiên Thiên Cấm Quân cũng đều lẳng lặng thủ bên cạnh địa điểm trước đây Chung Nhạc đã rời khỏi kia.

Hắn cảm khái nói:

- Hai trăm năm một cái búng tay! Hai trăm năm này, đã phát sinh quá nhiều cố sự!

Đám người Âm Phần Huyên, Khâu Cấm Nhi khẩn trương vạn phần, gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó.

- Khả năng càng lớn hơn là toàn quân bị diệt, một người cũng không sống nổi!

Hắn vẫn còn sống, không chết trong kiếp nạn của Tổ Đình, những năm qua vẫn luôn biên soạn tư liệu lịch sử, ghi chép lại những chiến sự phát sinh trong hai trăm năm này, ghi chép từng cái từng cái nhân vật vui buồn lẫn lộn trong chiến tranh.

- Nếu năm xưa, Chung Sơn thị không tự chém hai trăm năm, có lẽ hiện tại hẳn là sẽ còn nhiều người hơn có thể sống sót a?

Hỗn Độn thị chỉ lệnh cho hắn ghi chép lại những sự tích liên quan tới Chung Nhạc, mà hắn lại cảm thấy cần thiết phải ghi chép lại trận chiến Tổ Đình, bởi vì trong này có quá nhiều sự tình khiến cho hắn cảm động.

- Cố sự trong hai trăm năm này, hẳn là có thể viết thành một bộ sách sử thật dầy a?

- Lôi Tổ, ta đã soạn xong rồi! Những năm qua, ta vẫn luôn bận rộn chỉnh lý những chuyện phát sinh trong hai trăm năm này, định giao cho Lão tổ tông nhà ta xem a!

Hai trăm năm một cái búng tay...

Tâm thần đám người xao động. Chỉ thấy sâu bên trong thời không, một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đang chậm rãi từ hư hóa thực, hiện ra trước mặt bọn họ.

Toàn thân Tư Mệnh bao phủ trong hỏa diễm thản nhiên cười một tiếng, giơ tay lên ngoắc ngoắc hắn một cái.

- Thời không đang chấn động a!

Trên thuyền, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung cũng đang từ hư hóa thực, dần dần trở nên chân thật.

Đột nhiên, ánh mắt Hoa Thiến Mân chợt sáng lên, nói:

Từ lúc bọn họ cưỡi Thiên Dực Cổ Thuyền trở về mười vạn năm trước, tới hiện tại bọn họ quay trở về, đối với hai người Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung ở trên thuyền, bọn họ chỉ mới trải qua thời gian ba ngày mà thôi, nhưng đối với những người khác, bọn họ đã trải qua hai trăm năm tuế nguyệt rồi.

Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung bước xuống Thiên Dực Cổ Thuyền. Đám người nhao nhao vọt tới, phi thường náo nhiệt. Các vị nương nương khó có thể kềm chế cảm xúc, còn có các vị Thái tử, Công chúa nhao nhao khấu kiến, từng gã từng gã Thần tướng hành lễ, lại còn đám Cổ Thần bọn Lôi Trạch, Thần Hậu cũng muốn gặp.

Chung Nhạc bận rộn tới tối mày tối mặt, trong lúc bất chợt lòng có cảm giác, xoay đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn và ánh mắt của Tư Mệnh xuyên qua thời không xa xôi gặp nhau.

Thanh âm nàng vừa dứt, đám người liền cảm ứng được cỗ chấn động kỳ dị kia. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ba động của hai loại đại đạo Vũ và Trụ, không gian và thời gian trước mặt phảng phất như đã biến thành hồ nước, đang dâng lên gợn sóng.

Hai trăm năm một cái búng tay, người xưa đã không sinh không tử.

Hai trăm năm này, vẫn đã có một chút chuyện tiếc nuối phát sinh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận