Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1694: Di cốt Thiên Đế (1)

Chung Nhạc dốc hết khả năng, thu hồi Thất Đạo Luân Hồi, ông một tiếng tương dung với nhục thân và Nguyên thần của chính mình, thu đóa Họa Bích Ba Hoa này vào trong Bí cảnh của chính mình.

- Trâu giống, đừng để cho nó chạy thoát!

Tân Hỏa hưng phấn bừng bừng hét lớn. Chung Nhạc cau mày nói:

- Tân Hỏa, đừng gọi ta là trâu giống! Nếu nó đã rơi vào trong Bí cảnh của ta, vậy thì đừng hòng chạy thoát...

Xuy xuy xuy!

Một trận vang khẽ truyền tới. Trong lỗ mũi hắn chui ra từng sợi từng sợi rễ cây, càng lúc càng dài, càng lúc càng to. Tiếp theo, trong lỗ chân lông cao thấp toàn thân hắn cũng có từng sợi từng sợi rễ cây chui ra.

- Đóa Họa Bích Ba Hoa này của Nguyên Nha Thần Vương không tầm thường a!

Chung Nhạc luống cuống tay chân, thật không dễ dàng mới trấn áp đóa Họa Bích Ba Hoa kia trong Bí cảnh Đạo Nhất, dùng Thần Nhân Bàn Cổ trấn áp, lúc này mới khiến cho đóa Thánh hoa này thành thật một chút.

Chung Nhạc lập tức xông vào sâu bên trong tòa Thần điện này. Đột nhiên, hắn chợt cảm giác được trận trận Đế uy truyền tới, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, vội vàng thả chậm bước chân.

Chung Nhạc định thần trở lại, tiếp tục tiến về phía trước. Một lúc sau, hắn men theo mùi hương của bảy cây Thánh dược kia tiến vào một tòa Thiên điện. Tiến vào nơi này, Đế uy cũng càng nồng đậm hơn. Chung Nhạc cẩn cẩn thận thận, thò đầu vào trong tòa Thiên điện này, không khỏi nhất thời ngẩn ngơ:

Nguyên Nha Thần Vương chính là Tiên Thiên Thần Vương, mặc dù không bằng được Đại Tư Mệnh và Lôi Trạch, nhưng Tiên Thiên Thánh Dược bạn sinh với hắn tự nhiên cũng không tầm thường.

Tâm niệm hắn khẽ động, Thiên Dực Cổ Thuyền ngoài điện soạt soạt chớp động Tiên Thiên Nhục Sí, chỉ cần thoáng có động tĩnh, chiếc Cổ thuyền này sẽ hung hăng đánh vào, cắt nát tòa Thần điện này.

- Ta cũng không biết! Ta cũng chỉ là từng gặp qua Họa Bích Ba Hoa, nhưng cây Thánh dược này có tác dụng gì, ta lại không biết rõ. Bất quá, đây là một cây Tiên Thiên Thánh Dược, mặc dù không bằng được Tam Đại Linh Căn, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, nếu so với những Thánh dược khác thì tốt hơn rất nhiều lần!

Chung Nhạc định thần trở lại, đại đạo Tiên Thiên biến thành một tấm gương, chiếu một cái về phía cỗ quan tài kia. Chỉ thấy cỗ quan tài kia có rất nhiều tầng, tổng cộng có tới chín tầng quan.

- Tân Hỏa, cây Thánh dược này có tác dụng gì?

- Nơi này là...

Chung Nhạc gật đầu. Tam Đại Linh Căn chính là Tiên Thiên Linh Căn, Sinh Mệnh Cổ Thụ của Đại Tư Mệnh, đại biểu cho sinh mệnh, Tiên Thiên Quả Thụ của Lôi Trạch, đại biểu cho đại đạo, và Phù Tang Thần Thụ của Đại Toại, đại biểu cho Bí cảnh, đều có công hiệu bất đồng, phi thường kinh người.

Hắn dò hỏi. Tân Hỏa lắc đầu, nói:

- Cỗ Đế uy này là từ chỗ nào truyền tới? Chẳng lẽ trong Thánh địa của Nguyên Nha Thần Vương còn có tồn tại Đế cấp tọa trấn sao?

Trái tim Chung Nhạc khẽ nhảy lên, nhìn về phía tầng quan thứ chín. Nắm quan tài này cũng đã bị xốc lên, bên trong là một cỗ bạch cốt, cho dù nằm đó cũng lộ ra cực kỳ vĩ ngạn.

- Trước khoan hãy quản tới công dụng của Họa Bích Ba Hoa, nhất định cũng phải lấy được bảy cây Thánh dược còn lại vào trong tay!

Huyết nhục của một vị Đại Đế rất khó hóa đi, mà huyết nhục của Đế thi trong cỗ quan tài này đã không cánh mà bay, chỉ còn lại có xương cốt. Hơn nữa, Đạo văn trên đám xương cốt này cũng đã không cánh mà bay. Theo lý, tồn tại giống Đại Đế bậc này, đạo hạnh của bọn họ vô cùng đáng sợ, thời điểm thành Đế đại đạo thiên địa vọt tới, đại đạo bọn họ tu luyện sẽ lạc ấn vào các ngõ ngách trong nhục thân bọn họ, trên xương cốt cũng sẽ có lạc ấn đại đạo mà cả đời bọn họ tu luyện.

Trong tòa Thiên điện này đặt một cỗ quan tài thật lớn, dài tới hơn ngàn dặm, giống như là trực tiếp cắt đứt một tòa mạch khoáng Thần kim tạo thành. Cỗ quan tài bị từng sợi từng sợi dây xích treo lên, bốn phía đặt từng cái từng cái nắp quan. Cỗ quan tài thật lớn đặt trong tòa Thiên điện này lộ ra có chút âm khí bức người.

- Một cỗ Đế quan!

Hắn men theo mùi thuốc đi vào tòa Thiên điện thứ tư, đã tìm được cỗ Đế quan thứ tư. Sau đó là cỗ thứ năm, cỗ thứ sáu, cỗ thứ bảy...

Hắn lại dùng tấm gương Tiên Thiên quan sát, cỗ Đế thi trong quan tài cũng chỉ còn lại có xương cốt. Linh tính và Đạo văn trong xương cốt cũng đã tiêu tán sạch sẽ, chỉ còn lại có Đế uy.

- Lẽ nào Đế thi ở nơi này vẫn còn hoàn chỉnh?

- Chẳng lẽ là trong các đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương có người đã thành Đế, về sau chết già sao? Nếu là đệ tử của hắn, hẳn là không nên dùng những sợi dây xích này khóa lại quan tài a? Hơn nữa, hẳn là không nên xốc lên nắp quan phơi thây như vậy...

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, tiếp tục tiến lên, sau đó lại tìm được tòa Thiên điện thứ ba, cũng có bố trí như hai tòa Thiên điện phía trước vậy.

Mặc dù xương cốt của bọn họ không bằng được Tiên Thiên Đạo Cốt của Thủy Long đẳng cấp này, nhưng cũng rất bất phàm. Luyện thành Tiên Thiên Đạo Cốt, là thủ đoạn của Thần Vương Viễn Cổ, Đại Đế cũng không thể nào luyện thành. Bất quá, Đế Cốt tuyệt đối không có khả năng kém cỏi như bộ xương cốt trong cỗ Đế quan này. Linh tính trong bộ hài cốt này trên cơ bản đã tiêu tán sạch sẽ, chỉ còn lại có Đế uy, còn tỏ rõ nó đã từng là thi thể của một tôn Đế.

Hắn không ngừng tiến lên, vậy mà đã tìm được hai mươi sáu cỗ Đế quan. Hết thảy Đế thi trong Đế quan chỉ còn lại có bạch cốt không còn linh tính.

- Tòa Thiên điện thứ hai mươi bảy! Trong này hẳn cũng có một cỗ Đế quan a?

Chung Nhạc định thần trở lại, đi vào tòa Thiên điện thứ hai mươi bảy. Chỉ thấy bảy cây Thánh dược kia đều đang ở đây, đang trốn phía sau một cỗ Đế quan. Cỗ Đế quan này cũng bị treo lên, Đế uy so với phía trước thì nồng nặc hơn rất nhiều.

Chung Nhạc nghi hoặc không hiểu. Bảy cây Thánh dược kia cũng không ở nơi này. Hắn tìm được cánh cửa Thiên điện, tiến về phía trước. Phía trước vẫn là trận trận Đế uy truyền tới. Rất nhanh, Chung Nhạc đã tìm được một tòa Thiên điện khác. Trong tòa Thiên điện này không ngờ cũng có một cỗ Đế quan, cũng là bị một đám dây xích khóa lại, nắp quan tài cũng đã bị xốc lên.

Chung Nhạc đang định tế khởi tấm gương kiểm tra, đột nhiên trong Đế quan truyền ra thanh âm gõ nhẹ cốc cốc, khiến cho hắn không khỏi rợn cả tóc gáy.

Cốc cốc!

Trong Đế quan lại truyền ra thanh âm gõ nhẹ. Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, lặng yên lui về phía sau. Trong cỗ Đế quan này thỉnh thoảng lại truyền ra hai đạo thanh âm gõ nhẹ, mang tới cho hắn một loại cảm giác mười phần không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận