Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1459: Ba con mắt phá vọng (2)

- Thánh Linh Thể? Thì ra là thế!

Phục Bảo Nhi cười khanh khách, nói:

- Bất quá, trên chiến trường để mặc cho một nữ tử quát tháo, các ngươi không làm gì được nàng, cũng là rơi xuống uy phong nhà mình a! Để lão thân xuất trận đánh chết nàng!

Lâu Chính Sư vội vàng nói:

- Tiền bối, đây là đối chiến trước trận, Chân Thần đấu Chân Thần, Thiên Thần đấu Thiên Thần, Tạo Vật Chủ đấu Tạo Vật Chủ. Nếu tiền bối xuất chiến, đó chính là phá hư quy củ!

- Quy củ chó má gì?

Phục Bảo Nhi chống quải trượng, đi về phía trước trận, cười khanh khách, nói:

- Hai quân đối chiến, còn nói quy củ cái rắm gì? Tiểu tiện phụ này là Thánh Linh Thể, Chân Thần dưới trướng các ngươi kẻ nào là đối thủ của nàng? Đợi nàng trưởng thành lên, không ai địch nổi. Hiện tại thừa dịp nàng còn nhỏ yếu, chơi chết nàng mới là chính đạo!

- Sao Đế Quân lại thấy chết không cứu? Nếu phu quân ta biết Đế Quân thấy chết không cứu, Đế Quân còn muốn khiến cho phu quân ta bán mạng nữa sao?

- Lão thân xuất thủ, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không cứu được ngươi!

Nàng là một trong những tồn tại đỉnh cao nhất trong hàng ngũ Đế Quân, lần này xuất thủ cũng đã dốc hết toàn lực, cho dù là cường giả của Âm Khang thị có muốn cứu giúp cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn quải trượng của nàng đánh xuống.

Phục Bảo Nhi cười khanh khách, nói:

- Tiểu nữ tử thật xinh đẹp, đánh chết rồi cũng có chút đáng tiếc a!

Sắc mặt Phục Bảo Nhi khẽ biến, đột nhiên dùng sức kéo mạnh quải trượng, từ trong quải trượng rút ra một thanh kiếm mỏng, kiếm quang như mưa đâm thẳng về phía Tiên Thiên Đế Quân, cười khanh khách, nói:

Cặp mày Lâu Chính Sư nhíu chặt, có chút khinh thường đối với hành vi của đám người Phục Bảo Nhi. Chỉ là đám người Phục Bảo Nhi dù sao cũng là cường giả bọn họ mời tới trợ trận, hắn cũng không tiện nhiều lời.

Đột nhiên, một bàn tay từ trong hư không vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy quải trượng của Phục Bảo Nhi. Tiên Thiên Đế Quân từ trong hư không đi ra, mỉm cười nói:

Dứt lời, đã giơ lên quải trượng trong tay. Quải trượng vừa lên, đã thấy Lục Đạo chuyển động, một trượng chất chứa Lục Đạo Luân Hồi, dẫn động vĩ lực thiên địa, khuấy động phong vân Thiên Hà, biến thành sáu đạo Tinh hệ cỡ nhỏ. Cây quải trượng của nàng mang theo sáu đạo Tinh hệ, đè thẳng xuống Âm Phần Huyên.

Phục Bảo Nhi nhàn nhã đi tới trước trận, tay chống quải trượng, nhìn về phía Âm Phần Huyên, cười hắc hắc, nói:

- Đế Quân?

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng lão bà này xuất thủ lại tàn nhẫn tới cực điểm, không chút nào bởi vì Tiên Thiên Đế Quân rất anh tuấn mà lưu tình.

Sắc mặt Âm Phần Huyên kịch biến, vội vàng ngẩng đầu lên, cao giọng nói:

- Tiên Thiên Đế Quân!

- Nương nương an tâm một chút chớ nóng!

- Hóa ra thật sự có cao thủ! Bộ dáng cũng rất trẻ tuổi, cũng rất anh tuấn, đánh chết cũng có chút đáng tiếc!

- Ngươi không biết sự lợi hại của hắn!

Phục Bảo Điền mỉm cười, nói:

Tiếng quát của Lâu Chính Sư truyền ra:

- Không xong! Các bộ Thủy sư Thiên Đình, tế khởi Thiên Hà Đại Trận!

Phục Bảo Nhi quát dài một tiếng, sáu đạo quang luân sau đầu chuyển động, há miệng phun ra một thanh trường thương. Trường thương như rồng! Nàng vậy mà thôi động một môn tuyệt học Đế cấp, tuyệt học Đế cấp của Phục Hy thị, Ấn Thương Phục Ma Huyền Công.

Trước đại doanh, sắc mặt Lâu Chính Sư kịch biến, thất thanh nói:

Tiên Thiên Đế Quân lách người nhảy tới phụ cận, một chưởng đánh xuống. Thương ảnh ngập trời nhất thời bị phá sạch. Một kích Long Xà Thương căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn. Hắn phảng phất như sớm đã biết rõ sơ hở của Ấn Thương Phục Ma Huyền Công, dễ như trở bàn tay sát nhập vào trong tầng tầng thương ảnh.

- Thứ đồ không biết tiến bộ!

Tuyệt học của Ấn Thương Nữ Đế ở trong tay nàng thi triển ra còn cường hoành hơn Phong Thanh Vũ không biết bao nhiêu lần, tựa hồ có thể tái hiện khí khái của Ấn Thương Nữ Đế, một cây Long Xà Thương đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

Các bộ Thủy sư nghe hắn nói vậy, vô số Thần Ma rống giận, tế khởi một tòa trận đồ thật lớn. Trong vô số doanh trại, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền Chiến hạm dày đặc không trung, không ngừng bay vào trong trận đồ kia.

- Phục Bảo Nhi không phải là đối thủ của hắn!

- Phục Hy năm xưa chỉ biết nịnh hót lấy lòng?

Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, cây quải trượng của Phục Bảo Nhi ở trong tay hắn cũng trở nên thiên biến vạn hóa, đinh một tiếng, thanh kiếm mỏng vẫn như cũ cắm bên trong cây quải trượng.

- Một tên Đế Quân hèn mọn mà thôi, cần gì phải hô to gọi nhỏ như vậy? Lâu Thống soái, lại nhìn Bảo Nhi sư tỷ giết chết hắn!

- Bàn Kê huynh, mau tế Đế binh!

Trận đồ chậm rãi khởi động, nhấc lên Thiên Hà. Tinh thủy Thiên Hà cùng với vô số Tinh sa trong dòng sông bị cuốn lên, khiến cho trận đồ này càng thêm hùng vĩ mênh mông.

Lâu Chính Sư gầm lên một tiếng, bay thẳng lên không trung, rơi vào trong trận đồ. Mấy trăm ngàn Thần Ma phía dưới thôi động doanh trại, ngay cả liên doanh cũng nhổ tận gốc, rơi vào trong trận đồ.

Răng rắc! Răng rắc!

Thanh âm giòn vang không ngừng truyền tới, toàn bộ xương cốt trên dưới toàn thân Phục Bảo Nhi đều bị đánh nát, trong miệng thổ huyết.

Đám Đại năng Thượng Cổ Phục Bảo Điền, Phục Bảo Khải, Phục Bảo Chính gào thét giết tới, ý đồ giải cứu Phục Bảo Nhi. Bọn họ còn chưa giết tới phụ cận đã thấy Phục Bảo Nhi bị Tiên Thiên Đế Quân đánh một chưởng lên trên đầu. Nhục thân lão bà này vặn vẹo, bị mạnh mẽ vỗ thành một đống thịt.

Tiên Thiên Đế Quân nhìn về phía đám người Phục Bảo Điền đang vọt tới, lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Xem ra các ngươi không nhận ra ta rồi! Cái này cũng khó trách! Năm xưa ta chỉ mới xuất thế không bao lâu, vẫn là một tiểu đồng tử tọa hạ của sư tôn, đi theo bên cạnh sư tôn tu hành. Mà khi đó các ngươi đã là tồn tại quát tháo Chư Thiên rồi!

Đám người Phục Bảo Điền nhao nhao giết tới. Bọn họ mỗi người đều thi triển ra công pháp bất đồng, nhưng toàn bộ đều là công pháp Đế cấp, tuyệt học Đế cấp tới từ Phục Hy thị. Đám Địa Hoàng Thiên Đế Phục Hy thị quang diệu Thời đại Địa Kỷ bọn Thái Hạo, Ký Tiết, Tượng Đoàn, Thảo An, Bằng Hòa, Phong Hòa, Tiết Thị, tuyệt học của bọn họ hiện tại một lần nữa tái hiện thế gian.

Nhưng ở trước mặt Tiên Thiên Đế Quân, những tuyệt học này hết thảy đều là trăm chỗ sơ hở. Đám người Phục Bảo Điền rống giận một tiếng, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng nào. Đột nhiên, Phục Bảo Khải bị chém rơi đầu, cái đầu bị Tiên Thiên Đế Quân thổi mạnh một hơi, Nguyên thần trong đầu biến thành tro bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận