Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1878: Phản nghịch đánh Nam Thiên Môn

Các phân thân của Chung Nhạc dung hợp với nhau thành một, phá không bay đi, để lại một Trấn Thiên Quan vườn không nhà trống.

Hai ngày sau, chỉ ý của Mục Tiên Thiên tới, vị thần quang phụng chỉ tới cúi người nói:

- Mời Thiên Thừa Tướng tiếp tục lên đường. Chỉ là hiểu nhầm, đây là thư tay của bệ hạ, nói rõ nguyên do.

Chung Nhạc mở thư ra đọc, cười khảy:

- Thì ra là gian thần làm bừa!

Hắn liếc nhìn Phong Vô Kỵ, Phong Vô Kỵ biết chuyện không ổn, lùi lùi về sau, cười trù:

- Thúc thúc, còn nhớ cha ta không?

Hắn trở mặt cực nhanh, lập tức thay đổi gọi Chung Nhạc là thúc thúc, khiến Chung Nhạc bật cười, lắc đầu nói:

- Thiên Thừa Tướng khoan đã. Vô Kỵ ái khanh tuy nhiều lời nhưng dù sao cũng có công với xã tắc, tội không đến mức phải chết!

- Ta vừa rồi viết thư tay cho ngươi nhưng sau lại nghĩ Thiên Thừa Tướng trước nay đều là ân oán tất báo, sợ Vô Kỵ ái khanh chịu thiệt thòi nên chân thân vội tới, may là chưa muộn.

Nhược điểm duy nhất của Chung Nhạc chính là người thân, lẽ nào giờ nhược điểm duy nhất đó cũng không còn nữa?

- Tiểu cầu vận đạo tốt.

- Nhưng hắn đúng là cũng thâm hiểm, lại để Âm Khang thị ở lại Tử Vi Tinh Vực, rõ ràng Âm Khang thị đã thành quân tốt cho hắn thí!

- Tâm phúc?

- Ngươi tưởng một tiếng thúc thúc thì ta sẽ tha cho ngươi sao?

Mục Tiên Thiên đáp xuống, cười:

Phong Vô Kỵ tim đập thình thịch, ngay thân gia Âm Khang thị mà Chung Nhạc còn có thể từ bỏ thì có thể thấy Chung Nhạc còn thâm hiểm, độc ác hơn hắn tưởng.

Phong Vô Kỵ sắc mặt đại biến, biết Chung Nhạc đã động sát tâm, ngay cả nhắc đến Phong Hiếu Trung cũng không thể kiềm chế sát tâm của hắn.

Chung Nhạc nhìn theo hướng tiếng nói thì thấy ma đạo chân thân của Mục Tiên Thiên ở phía xa, thầm thở dài:

- Bệ hạ, nếu Tử Quang Quân Vương còn tại thế thì bệ hạ nghĩ hắn sẽ cho phép bệ hạ có loại tâm phúc này sao?

Thất Đạo Luân Hồi sau đầu Chung Nhạc chuyển động, đang định hạ sát thủ thì đột nhiên một giọng nói truyền tới:

Mục Tiên Thiên có chút bối rối, truyền âm:

- Vô Kỵ ái khanh là tâm phúc của trẫm, Thiên Thừa Tướng hãy bớt giận, đừng trách hắn quá.

Chung Nhạc dở khóc dở cười, nhắc nhở:

Phong Vô Kỵ thở dài, cúi người nói:

Mục Tiên Thiên nhìn hắn rời đi, nói với Phong Vô Kỵ:

Phong Vô Kỵ cúi người cười trừ:

Chung Nhạc cúi người bái lạy, quay người rời đi:

- Dư nghiệt tiền triều chạy trốn khắp nơi, các lộ chư hầu mấy năm nay vây bắt cũng chưa xử lý hết được, thực khiến trẫm lo lắng. Trẫm cũng từng nghĩ liệu có quá tàn khốc với loạn đảng không, khiến chúng cứ vẫn làm loạn suốt?

- Thiên Thừa Tướng, trẫm cũng biết hắn là gió chiều nào che chiều ấy, trước nay không có nguyên tắc. Nhưng Bàn Kê thị dù sao cũng là thượng cổ hoàng tộc, một đại thế lực. Giờ trẫm ngồi giang sơn, cũng cần có đại tộc như vậy gánh vác giang sơn thì mới vững được, thiên hạ mới thái bình. Thiên Thừa Tướng nên thấu hiểu cho nỗi khổ của trẫm.

Phong Vô Kỵ cười:

- Đám loạn đảng đó chẳng qua là ung nhọt, hà tất bệ hạ phải lo lắng? Bệ hạ chỉ cần ban chết cho chúng đã là nhân từ rồi. Chúng còn không đội ơn bệ hạ mà còn tạo phản, đúng là lương tâm bị chó gặm rồi!

Rất nhiều chủng tộc đi theo Đế Hậu bị đại thanh tẩy, có chủng tộc bị diệt tộc, những loạn đảng này đều là gia tộc tan vỡ, không thể không làm phản.

- Nỗi khổ? Chẳng qua là muốn giữ hắn kiềm chế ta mà thôi. Nhưng giữ lại Phong Vô Kỵ với ta cũng là chuyện tốt. Có Phong Vô Kỵ bên cạnh thì giang sơn của ngươi sẽ bại hoại nhanh hơn. Có hắn trợ lực, thiên hạ của ngươi rất nhanh sẽ đổi chủ thôi!

- Bệ hạ xử lý chính sự nhiều ngày, long thể mệt mỏi, thần đã tuyển chọn rộng rãi tú nam tú nữa vào hậu cung, đều là giai nhân các tộc. Bệ hạ lo lắng cho thiên hạ, thân thẻ hao mòn, thần cũng rất buồn. Hơn nữa giai nhân hậu cung mấy năm rồi cũng chưa được gặp bệ hạ, cũng ngày đêm thương nhớ. Chi bằng bệ hạ tới hậu cung thư giãn?

- Thiên hạ chưa bình yên, trẫm cũng không có tâm tư.

Mục Tiên Thiên đau đầu, day day huyệt thái dương, lẩm bẩm:

- Ái khanh, bản lĩnh Thiên Thừa Tướng đã gần như vô địch dưới Đế Cảnh, ngươi đừng có nghĩ đối đầu với hắn nữa. Trẫm có thể giữ mạng cho ngươi một lúc, nhưng hôm nào đó ngươi lại chọc giận hắn, trẫm không ở bên cạnh thì ngươi chỉ có nước chết thôi.

- Thiên hạ này tráng lệ như vậy, chỉ buồn người nắm giữ thần khí về danh nghĩa là trẫm nhưng thực ra lại là những Thái Cổ Thần Vương...

Mục Tiên Thiên vẫy tay, nhìn về phía bầu tinh không Tử Vi, nói khẽ:

- Bệ hạ đích thân tới cứu giúp, vi thần cảm kích vô ngần, chỉ biết lên núi đao xuống biển lửa báo đáp long ân!

- Chúng chết cũng không đáng tiếc, phái thêm vài lộ đại quân đi dẹp phản loạn là được.

Mục Tiên Thiên gật đầu, cười:

- Được, vậy thì tới hậu cung một chuyến, an ủi một chút trái tim các giai nhân.

Phong Vô Kỵ mừng rỡ, vội đi trước dẫn đường, tim đập thình thịch:

- Không biết bệ hạ muốn tới nam cung hay nữ cung...

Chung Nhạc đuổi kịp đoàn thuyền, trên thuyền chở đầy lương thảo, quân tư, tốc độ không nhanh, một năm mới tới được vũ trụ cổ.

Vừa tới thì cường giả Âm Khang thị ra đón:

- Cô gia, Nguyên Đế lệnh cho bọn ta ở đây đón, trả cổ thuyền cho cô gia.

Nguyên Quân mà hắn nói là Âm Phiền Huyên, Âm Phiền Huyên sau khi cưỡi con thuyền cổ nghìn cánh hủy diệt Sinh Tử Bạc của Tiên Thiên Cung, dẫn mấy nghìn vạn thần ma tới vũ trụ cổ từ hơn mười năm trước rồi.

- Giờ có lẽ Mục Tiên Thiên đã nhận được tin rồi. Có điều...

Hắn ngẩng lên nhìn về hướn Tử Vi, nhàn nhã nói:

= nhân tộc, không rơi vào tay Mục Tiên Thiên là tốt nhất, nhưng lần này ta có thể nói là đã trở mặt hoàn toàn với Mục Tiên Thiên rồi. Tin chư thiên nhân tộc biến mất không che giấu được lâu. Việc ta đem Âm Khang thị tới vũ trụ cổ cũng không giấu được lâu. Nàng ta thyá Âm Khang thị biến mất sẽ biết ta có ý đồ tạo phảm, cộng với chư thiên nhân tộc biến mất, nàng ta càng chắc chắn là ta liên hệ nhân tộc. Có Phong Vô Kỵ đổ thêm dầu vào lửa bên cạnh, nàng ta có thể chắc chắn ta chính là Phục Hy!

Chung Nhạc gật đầu:

Âm Phiền Huyên nhẹ nhàng nói.

- Chư thiên của nhân tộc, cũng được ta đem tới rồi.

Chắc chắn hơn hai nghìn vạn thần ma mà Âm Phiền Huyên đem tới đã được giải trừ Nguyên Nha Ma Chú và tỉnh lại rồi. Có nhiều thần ma như vậy mới có thể trong thời gian ngắn ngủi mới tạo dựng được hình ảnh hiện nay.

Âm Phiền Huyên là Thánh Linh Thể, tuy tu vi thua xa Nguyên Nha Thần Vương nhưng rất thân hòa với đại đạo, muốn phá giải ma chú của Nguyên Nha Thần Vương không khó.

Chung Nhạc cũng là Thiên Thừa Tướng của Thiên Đình, còn Âm Phiền Huyên là chính thê của hắn. Chung Nhạc không có mặt thì hơn hai nghìn vạn thần ma đương nhiên coi nàng là thủ lĩnh.

- Có thê như vậy, phu còn mong gì hơn?

Chung Nhạc cảm khái, trong mười năm Âm Phiền Huyên đã xây dựng nơi này vô cùng ngăn nắp, chỉnh tề, giúp hắn đỡ tốn rất nhiều công sức.

Nơi này đã trở thành vùng đất dễ phòng thủ khó tấn công. Cho dù không bằng Trấn Thiên Quan, Phá Thiên Quan nhưng cũng không phải tầm thường.

Thần thức hắn thích phóng liên lạc với Âm Phiền Huyên rồi xuống chủ tinh. Âm Phiền Huyên vội dẫn người ra đón, Xích Tùng, Hỏa Dung bọn họ đi theo sau, thấy Chung Nhạc liền cúi lạy.

Chung Nhạc thấy những Phục Hy này thì trong lòng cảm khái vạn phần. Năm đó hắn không có bất cứ thứ gì, không có một binh lính, tám nghìn Phục Hy đi theo hắn đầu tiên, đến nay đế chiến kết thúc tám nghìn Phục Hy cũng chỉ còn hơn ba nghìn người, năm nghìn Phục Hy còn lại đã bỏ mình trong đế chiến.

- Chung thúc thúc! Hình Thiên tiến tới bái kiến, phía sau là đại quân thần nhân nhân tộc.

Trên những tinh cầu này thiên cung vạn điện, vô cùng phồn hoa.

Hắn dừng con thuyền cổ lại, thấy quanh Tổ Đình là rất nhiều tinh hệ mà thần ma chuyển tới. Các tinh cầu bay quanh Tổ Đình, được Âm Phiền Huyên bố trí thành một tòa trận pháp.

Đem theo thuyền lương thảo thì chỉ sợ phải hơn chục năm mới tập hợp với Âm Phiền Huyên được. Chung Nhạc một mình lên đường, cùng lắm cũng chỉ một nam là tới Tổ Đình ở vũ trụ cổ.

Hắn lên thuyền cổ lao đi.

- Các ngươi hộ tống quân tư trang, ta đi trước!

Chung Nhạc nhìn con thuyền cổ, trong lòng mừng rỡ:

Núi cao hoàng đế ở xa, Mục Tiên Thiên trừ phi ngự giá thân chinh, nếu không sẽ chẳng làm được gì hắn!

- Hơn nữa tới nơi này thì mười Mục Tiên Thiên cũng không làm gì được ta!

Chung Nhạc nhìn bầu tinh không bên cạnh, mỉm cười:

- Giờ thì xem nàng ta giả vờ như không biết hay trực tiếp trở mặt. Nếu trở mặt thì chính là đổi triều Thiên Đế!

Âm Phiền Huyên cười:

- Phu quân có cách gì?

Chung Nhạc mỉm cười, một tấm thạch bi từ trong tầng tầng không gian hiện ra, bình tĩnh nói:

- Tổ Đình của Phục Hy thị ta! Bên trong có đệ nhất sát trận từ cổ chí kim, Thái Cổ Thần Vương tới rồi cũng sẽ rơi vào sát trận!

Âm Phiền Huyên chép miệng.

Chung Nhạc tế cây đồ đằng thần trụ lên:

- Giờ là lúc Tinh Hồng Bảo trở về Tổ Đình rồi!

Hắn liên lạc với bọn Phù Kỳ Chi ở Tinh Hồng Bảo, lệnh cho hắn lập tức khởi động Tinh Hồng Bảo, tới đây tập hợp. Hắn mỉm cười:

- Huyên Nhi, nàng chọn ra một số thần nhân, mang thiệp đi mời rộng rãi. Đại hội chư đế lần ba sẽ tổ chức tại đây!

Âm Phiền Huyên giật mình, thấp thỏm bất an:

- Phu quân, như vậy có phải hơi ngông nghênh quá không?

- Không sợ.

Chung Nhạc bình thản nói:

- Có Tổ Đình làm chỗ dựa, kẻ nào tới cũng không sợ! Nàng đi chuẩn bị đại hội, giao hẹn giữa ta và vương giả nhân tộc đã tới, nên đón họ rời khỏi Tổ Tinh, tiếp nhận vị trí Nhân Hoàng rồi.

Công Tôn Hiên Viên.

Hậu đại của Nông Hoàng.

Nông Hoàng đã chết, Viêm Hoàng cũng chết, Nhân Hoàng mới sắp khởi hành vào dòng hồng lưu cuồn cuộn này!

Nhân tộc, quật khởi từ nơi đây!

- Chúng phản trẫm, đến ngươi cũng phản trẫm!

Tử Vi Thiên Đình, Mục Tiên Thiên biết nhân tộc chư thiên biến mất, Âm Khang thị ở Trấn Thiên Quan cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một vùng đất trống rỗng. Ba chân thân Mục Tiên Thiên không khỏi chấn nộ, nổi trận lôi đình trên triều, gầm lên:

- Phản đồ, loại phản bội! Phản nghịch tấn công tới Nam Thiên Môn! Trẫm đúng là mù mắt, lại tưởng ngươi trung can nghĩa đảm, không ngờ ngươi lại đâm một đao sau lưng trẫm! Uổng cho trẫm trọng dụng ngươi, ngươi đối xử với trẫm như vậy, lương tâm ở đâu?

Văn võ bá quan nhìn nhau, không biết Thiên Đế đang chửi ai.

Mục Tiên Thiên chửi một trận, cũng không nhắc tên người đó, một lúc sau, nộ khí giảm xuống, lại nhớ tới việc Chung Nhạc phản bội lại giậm chân chửi một trận nữa.

Phong Vô Kỵ tiến ra, nói:

- Bệ hạ...

- Không được nói rõ!

Mục Tiên Thiên trừng mắt khiến hắn sợ hãi ngậm mồm. Mục Tiên Thiên phất ống tay ngồi xuống, nộ khí dần tiêu tan:

- Phản quân các lộ đã bình định được hết chưa?

Thần Vũ Uy Vương vội nói:

- Có một số phản quân đang trốn chạy. Có những phản quân đi theo Bạch Nha Thần Đế. Bạch Nha Thần Đế tốc độ cực nhanh, dẫn phản quân bỏ đi. Hắn là Thần Đế, chúng thần không phải đối thủ, đành phải điều động đại quân vây chặn.

Mục Tiên Thiên cười khảy:

- Chỉ một tên Bạch Nha, cũng muốn làm loạn giang sơn của trẫm? Phái Dực Thiên Công dẫn đại quân tới đó. Tốc độ của hắn rất nhanh, liên lạc Kim Thiên Đế, cùng Kim Thiên Đế trừ bỏ loạn đảng và Bạch Nha!

Dực Thiên Quân tiến ra, cúi người:

- Tuân chỉ!

- Bãi triều!

Văn võ ba quan rời đi, chỉ nghe trong Lăng Tiêu Bảo Điện lại vọng ra tiếng chửi bới:

- Tên khốn phản nghịch đánh vào Nam Thiên Môn...

- Bệ hạ phẫn nộ như vậy, rốt cuộc là đang chửi ai?

Văn võ ba quan đều khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận