Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1906: Tay không bắt Mẫu Hoàng (2)

- Ta muốn kiện Vãng Sinh Luân này, ngoài ra còn có Vũ Trụ Nguyên Dịch!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, trầm giọng nói:

- Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ ký kết Khế ước Hỗn Độn với ngươi, đời này kiếp này, quyết sẽ không làm trái thệ ước! Nếu vi phạm, thân này sẽ biến thành Hỗn Độn, vĩnh viễn không được siêu sinh!

Mẫu Hoàng Đại Đế tinh tế quan sát hắn, có chút chần chừ.

Chung Nhạc đưa ra Khế ước Hỗn Độn, hiển nhiên là chân tâm thật ý muốn liên minh với nàng. Khế ước Hỗn Độn có lực ước thúc cực lớn, cho dù là Thần Vương Thái Cổ tồn tại tiếp cận Đạo Thần bậc này cũng không dám vi phạm, điểm này nàng có thể yên tâm.

Liên thủ với Phục Hy thị, cũng là một cái tâm nguyện của nàng. Nếu có thể mượn lực lượng của Phục Hy thị đạt tới mục đích Côn Tộc thống trị vũ trụ càn khôn, Côn Tộc cũng xem như là chiếm đại tiện nghi.

Cho dù cuối cùng trở mặt với Phục Hy Thần Tộc, nàng cũng không chút sợ hãi.

- Vũ Trụ Nguyên Dịch, ta có thể cho ngươi! Bất quá, Vãng Sinh Luân không thể cho ngươi!

- Chẳng lẽ Bệ hạ không muốn liên minh với ta? Nếu hai nhà chúng ta muốn liên thủ, kính xin Bệ hạ đem Vãng Sinh Luân kể cả Vũ Trụ Nguyên Dịch cùng nhau giao cho ta!

- Phục Hy, ngươi trở về đi! Vãng Sinh Luân chính là căn bản lập mệnh của Côn Tộc ta, là căn cơ để Côn Tộc ta lớn mạnh, quyết không có khả năng cho ngươi! Ngươi hãy bỏ ý tưởng này đi, chúng ta còn có thể kết minh. Nếu ngươi một lòng quyết muốn nhận được Vãng Sinh Luân, vậy chính là địch nhân của Côn Tộc ta!

- Nếu Phục Hy thị các ngươi nhận được Vãng Sinh Luân hoàn chỉnh, thiếp thân cũng không quá yên tâm a!

Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế tách ra, rời khỏi trên người hắn, lắc đầu nói:

- Vãng Sinh Luân chính là trọng khí trấn tộc của Côn Tộc ta, giúp Côn Tộc ta cuồn cuộn không ngừng đản sinh ra cường giả. Phục Hy thị các ngươi đã nhận được một nửa Vãng Sinh Luân kia, đừng lại đánh chủ ý một nửa này của ta!

Sắc mặt Mẫu Hoàng Đại Đế cũng rét lạnh xuống, lạnh lùng nói:

Mẫu Hoàng Đại Đế uốn éo thân người đi tới trước mặt Chung Nhạc, mái tóc tung bay lất phất. Lúc này Chung Nhạc mới chú ý tới trên người nàng nữ tử này một mảnh y phục cũng không có, chỉ có mái tóc che khuất nửa thân trên xích lõa, khiến cho người ta sản sinh suy nghĩ xa xôi kỳ quái.

Cặp mày Chung Nhạc nhíu chặt, lạnh giọng nói:

Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế mềm mại không xương, giống như rắn nước vậy, quấn lấy trên người Chung Nhạc, cười duyên nói:

Cũng may đây là một tôn Mẫu Hoàng vô cùng cổ lão, hắn căn bản không dám có những ý nghĩ khác.

Bá!

Chung Nhạc trầm mặc, tự định giá trong chốc lát, miễn cưỡng khó khăn nói:

Chung Nhạc không chút cử động, tiếp tục nói:

- Nếu đã như vậy, ta có thể không cần Vãng Sinh Luân, nhưng toàn bộ Vũ Trụ Nguyên Dịch đều phải thuộc về ta! Nếu ngươi chịu bỏ thứ yêu thích, chúng ta lập tức ký Khế ước Hỗn Độn, hai bên tuyệt không phản bội!

- Mẫu Hoàng Bệ hạ không có thành ý liên minh sao?

- Nếu ngươi có thành ý, sao lại không chịu nhường một bước?

Mẫu Hoàng Đại Đế cười khanh khách, nói:

- Táng Linh, chúng ta đi thôi! Đi tìm những tồn tại khác! Luôn sẽ có một vị tồn tại không quá tiếc nuối Vũ Trụ Nguyên Dịch...

Chung Nhạc nhận lấy đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch kia, trái tim phanh phanh nhảy loạn, nhưng lại khẽ nhíu mày:

- Hóa ra Mẫu Hoàng ngay cả điểm thành ý này cũng không có!

Chung Nhạc miễn cưỡng khó khăn, thu hồi Vũ Trụ Nguyên Dịch, nhéo tới một luồng khí Hỗn Độn, tuyên thệ với Mẫu Hoàng, ước định hai tộc vĩnh kết đồng minh, tuyệt không phản bội lẫn nhau. Tương lai sau khi đại sự thành công, sẽ chia đôi vũ trụ.

Sắc mặt Mẫu Hoàng Đại Đế khẽ biến. Điều kiện của Chung Nhạc là toàn bộ Vũ Trụ Nguyên Dịch, khiến cho nàng cũng có chút luyến tiếc.

Thiên Dực Cổ Thuyền lái ra khỏi Thánh địa Vãng Sinh. Toàn thân Táng Linh Thần Vương mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống, Chung Nhạc cũng không thể khống chế mồ hôi lạnh, bị mồ hôi làm ướt nhẹp y phục.

Chung Nhạc triệt để yên lòng, hai người ân cần khách sáo vài câu. Mẫu Hoàng Đại Đế muốn giữ Chung Nhạc lưu lại mấy ngày, Chung Nhạc chối từ, nói sự vụ trong tộc bận rộn. Mẫu Hoàng Đại Đế liền nói có thời gian hãy tới chơi, Chung Nhạc nói nhất định nhất định, sau đó cáo từ rời đi.

Lạc ấn Hỗn Độn một phân thành hai, tiến nhập vào lồng ngực của hai người.

Chung Nhạc thất vọng, lắc đầu nói:

- Ít như vậy?

Mẫu Hoàng Đại Đế cười tới mức run rẩy cả người, dịu dàng nói:

- Thiếp thân cũng cần phải luyện bảo a, cho nên đã dùng đi một chút. Bảo vật do thứ này luyện thành có uy lực vô cùng, thiếp thân há có thể bỏ qua?

- Chậm đã!

- Hiện tại trả lại cho Phục Hy Thần Tộc, cũng là vật quy nguyên chủ!

Nàng lấy ra một đoàn lưu quang, vẫn còn có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, mỉm cười nói:

- Phục Hy chậm đã! Vũ Trụ Nguyên Dịch cho ngươi là được! Vũ Trụ Nguyên Dịch này cũng là ta cướp đoạt được từ trên người của Vãng Sinh và Tống Tử. Ta vốn định phân cho Phục Hy các ngươi một nửa, kết quả Phong Thường Dương lại không hỏi tới, ta cũng quên mất chuyện này...

- Chủ công, ngươi đây là tay không bắt bạch lang... Không đúng! Là bắt Mẫu Hoàng a!

Táng Linh Thần Vương bội phục không thôi, tán thưởng:

- Nếu tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này biết rõ Phục Hy Thần Tộc chỉ còn lại có một mình ngươi, nhất định sẽ tức giận tới mức giơ chân. Chỉ là Chủ công ký kết Khế ước Hỗn Độn với nàng, cũng đã bị nàng buộc lên cùng chiến xa rồi, chỉ sợ tương lai sẽ mang tiếng xấu a!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Nếu cỗ thân thể này chỉ là Đạo thân của ta, không phải là chân thân thì sao? Ta phân ra Đạo thân ký kết Khế ước Hỗn Độn với nàng, cho dù có vi phạm lời thề, thì chỉ cũng là Đạo thân quay về Hỗn Độn mà thôi!

Táng Linh Thần Vương lắc đầu, nói:

- Đạo thân chân thân, có thể man thiên quá hải, nhưng không thể gạt được Hỗn Độn!

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, chân thân trong Bí cảnh Đạo Nhất vội vàng kiểm tra lồng ngực, chỉ thấy một đạo lạc ấn Hỗn Độn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên lồng ngực của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận