Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 947: Tinh Hà Linh Thể (1)

- Đồ Chính Hoằng của Tinh vực Tấn Tế! Nghe nói kẻ này cũng nhận được cơ duyên trong này, đã tu thành Lục Đạo Luân Hồi, cứ như vậy chết ở đây sao?

- Thanh Chủ của Tinh vực Thiên Ngạc! Hắn cũng đã chết! Bề ngoài không có ngoại thương, hẳn là Nguyên thần đã bị chém chết rồi!

- Thanh Tuyền Thánh Nữ trong Thập Đại Mỹ Nữ của Ngục Giới ta! Không ngờ nàng cũng đã chết? Chết thật tốt! Dù sao cũng không phải là của ta!

Ma Tam Thọ một đường đi tới, chỉ thấy gã Huyết Cốt Tà Thần kia đang đứng trước một tấm bia đá, hai tay chắp sau lưng, chăm chú quan sát văn tự trên tấm bia. Bộ xương của hắn vẫn như cũ giống như mỹ ngọc không tỳ vết, không dính lấy nửa điểm vết máu.

- Lục Đạo Giai Khổ Bia? Đây là Lục Đạo Bia do Canh Vương gia tự tay viết ra sao?

Thần sắc Ma Tam Thọ kích động, vội vàng quan sát văn tự trên tấm bia, giải thích với Chung Nhạc:

- Tấm bia đá này chính là do Canh Vương gia tự tay viết ra, viết ra những kiến giải của hắn đối với Lục Đạo Luân Hồi! Những gì viết trên tấm bia này, được đồn đãi là không thua kém gì cơ duyên của Cổ địa vực Thần Tàng. Ta chính là đã nghe danh nó từ rất lâu rồi, không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội gặp được tấm bia đá này!

Chung Nhạc quan sát một hồi, trong lòng không khỏi tán thán. Mặc dù hắn chưa từng gặp mặt vị Canh Vương gia này, nhưng chỉ nhìn kiến giải trên tấm bia đá này, có thể biết rõ vị Canh Vương gia này tuyệt đối không tầm thường.

- Ba năm trước sao?

Chung Nhạc tán thán một tiếng:

Ma Tam Thọ vội vàng nói:

- Rất cao!

Chung Nhạc xem lướt qua văn tự trên tấm bia một lần, nghiền ngẫm hoa văn Đồ đằng tích chứa trong đó, đột nhiên hỏi:

- Nếu ngươi yêu thích như vậy, trực tiếp vác nó đi luôn là được!

Văn tự trên tấm bia Lục Đạo Giai Khổ Bia này giảng thuật một chút ảo diệu của Lục Đạo Luân Hồi. Trình độ tinh vi của nó so với lý giải đối với Lục Đạo Luân Hồi của bản thân Chung Nhạc chỉ có hơn chứ không kém. Xem ra, vị Canh Vương gia này quả thật là tồn tại cường đại tới cực điểm. Hắn lưu lại tấm bia đá này cho kẻ đi theo của chính mình nghiên cứu, cũng có thể thấy được lòng dạ của hắn rất cao, không hỗ là có mỹ danh phóng khoáng khiêm tốn, cầu hiền như khát nước.

- Không hỗ được xưng tụng là Đệ nhất Luyện Khí Sĩ Ngục Giới, cực giỏi!

- Văn tự trên tấm bia này được viết ra từ lúc nào vậy?

- Bất quá, hắn vẫn là còn giấu diếm rồi! Trong này có rất nhiều chỗ mấu chốt chỉ là điểm tới liền dừng, vẫn chưa giảng giải thấu triệt toàn bộ những đạo lý trong đó. Hiển nhiên vị Canh Vương gia này vẫn là giấu lại một tay!

Tâm cảnh Chung Nhạc có chút trầm trọng. Ba năm trước đã có loại kiến thức này, cơ hồ không phân cao thấp với hắn hiện tại, cái này chính là tương đối khủng bố rồi. Trong Cổ địa vực Thần Tàng khắp nơi đều là cơ duyên, khắp nơi đều là kỳ ngộ. Canh Vương gia hiển nhiên là không có khả năng nhàn rỗi. Ba năm qua, nhãn giới kiến thức của hắn tất nhiên lại có đề thăng, tu vi thực lực của hắn chỉ sợ cũng không phải là tu vi thực lực của ba năm trước.

Ma Tam Thọ cực kỳ tiếc nuối nói:

- Là ba năm trước! Ba năm trước, Canh Vương gia mở tiệc chiêu đãi tân khách ở nơi này. Trong lúc hăng hái, hắn liền đương trường lưu tự lại. Ngay cả mấy vị Thần Hoàng chuyển thế nhìn thấy cũng đều không ngừng tán thán!

- Dễ như vậy sao? Tấm bia đá này là do Canh Vương gia tự tay viết ra, mỗi một ký tự đều là một loại thần thông của hắn. Muốn vác tấm bia này đi, chính là chống lại thần thông của hắn, sao có thể dễ dàng như vậy?

Ma Tam Thọ lưu luyến nhìn văn tự trên tấm bia, nghĩ muốn ghi nhớ lại. Bất quá, văn tự Canh Vương gia lưu lại trên tấm bia không chỉ là đạo lý uẩn tàng trong văn tự đơn giản như vậy. Mỗi một cái ký hiệu cấu thành những văn tự này đều là văn lộ Đồ đằng chất chứa đạo lý thâm sâu. Bởi vậy, đạo lý uẩn tàng trong mỗi một văn tự đều cực kỳ phức tạp, cực kỳ thâm ảo. Hơn nữa đám văn tự này tương liên với nhau, lại có những kiến giải càng thêm thâm ảo khác chất chứa trong đó. Bởi vậy, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm hiểu thấu đáo văn tự trên tấm bia kia căn bản là một chuyện tình không có khả năng làm được.

Tinh thần Chung Nhạc ba động, nói.

- Dẫn đường!

Một thanh âm nổ vang khủng bố truyền tới. Ba động đáng sợ thổi quét bốn phía, chấn cho toàn bộ thi thể trong tòa Đạo tràng này bay lên, văng ra bốn phương tám hướng. Ngay cả Ma Tam Thọ cũng không thể đứng yên, không ngừng phốc phốc lui về phía sau, đụng lên trên vách tường một tòa cung điện, bị khí lãng gắt gao áp ở nơi đó, không thể động đậy. Xương cốt toàn thân hắn cơ hồ bị đè gãy, cảm thấy lồng ngực suýt chút nữa bị đè sụp, trong lòng không khỏi cực kỳ chấn động.

- Chỉ là cường đại hơn hắn ở ba năm trước mà thôi! Huống hồ, hắn lưu lại chỉ là một tấm bia đá, không phải là chân thân. Ba năm nay, hắn không có khả năng không có chút tiến bộ nào. So với hắn, ta khả năng có chỗ không bằng!

Khoảnh khắc này, Ma Tam Thọ nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy. Trong thoáng chốc, hắn phảng phất như nhìn thấy một tôn Chư Thần Chi Vương cao cao tại thượng chưởng khống vận mệnh sinh tử của chúng sinh, uy nghiêm thâm trầm, uy năng khủng bố khiến cho hắn tim đập nhanh, cơ hồ muốn ngạt thở.

Không bao lâu sau, hai người đã đi tới một trước cái ao hoa sen. Chỉ thấy hoa sen trong ao tầng tầng nở rộ, trong đó có một đóa kỳ dị nhất, cánh hoa phân ra rất nhiều tầng, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, trùng điệp nở rộ, phảng phất như đóa hoa này đã nở rất nhiều lần. Nỗi một lần nở ra, cánh hoa cũng sẽ không héo úa, cho nên mới hình thành loại dị tượng này.

Thanh âm hắn còn chưa dứt, Chung Nhạc đã vươn tay chụp về phía tấm bia đá. Văn tự trên tấm Lục Đạo Giai Khổ Bia kia đột nhiên đại phóng quang mang. Từng cái từng cái văn tự từ trên tấm bia bay ra, các loại văn lộ Đồ đằng lượn lờ, không ngừng biến hóa, hình thành nên sáu đạo quang luân.

Ma Tam Thọ lụp chụp đón lấy tấm bia, trong lòng vạn phần kinh hãi, thất thanh nói:

- Có thể trấn áp được tấm bia đá này, lẽ nào thủ đoạn của ngươi còn cường đại hơn Canh Vương gia sao?

- Bất Tử Hoa!

Ầm ầm!

Trong lòng Ma Tam Thọ vẫn vô cùng rung động, vội vàng nhận lấy tấm bia đá, nói:

- Ta chỉ là nghe nói cái Hạ giới kia ở trong cái Đạo tràng này, cụ thể ở nơi nào ta cũng không biết. Cái Hạ giới kia giống như là nằm trong một đóa khoáng thế kỳ hoa, nhảy vào trong hoa sẽ có thể tiến vào cái Hạ giới kia!

Tinh thần Chung Nhạc ba động, thẩm thấu ra khắp toàn bộ không gian Đạo tràng, lập tức tìm được đóa khoáng thế kỳ hoa Ma Tam Thọ đã nói kia, lập tức tiến về phía trước.

Một lúc lâu sau, ba động bình ổn lại, bốn phía khôi phục lại yên tĩnh. Ma Tam Thọ từ trên tường rơi xuống, nhìn về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ đang đứng trước tấm bia đá. Mà tấm bia đá kia đã khôi phục lại bình tĩnh, văn tự trên tấm bia mặc dù vẫn còn Thần quang lưu chuyển, nhưng uy năng đã hoàn toàn bị phong ấn, sẽ không còn bạo phát nữa. Chung Nhạc xốc lên tấm bia đá, ném cho Ma Tam Thọ, thản nhiên nói:

Chung Nhạc lắc đầu, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận