Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2015: Dư huy Địa Kỷ (1)

Trong Lục Đạo Giới Châu, Phục Thương ngơ ngác nhìn đám lão đầu tử, lão thái thái bên ngoài, trong mắt có thần sắc xấu hổ, cũng có thần sắc mong đợi, nhưng càng nhiều vẫn là thần sắc sợ hãi.

Hắn cũng đã già rồi, đồng dạng già nua tang thương như Chưa Đế Thượng Cổ này, cũng không còn sống bao nhiêu năm nữa.

Bất quá, bảo hắn đi ra ngoài, cùng với đám đạo hữu trước đây đối mặt cường địch, hắn vẫn là không dám.

Hắn không sợ chết, cũng không sợ đám Thần Vương cao cao tại thượng kia, cái mà hắn sợ chính là Chư Đế Thượng Cổ, đám đạo hữu trước đây kia.

Hắn sợ nhìn thấy bọn họ, sợ ánh mắt bọn họ thời điểm nhìn thấy chính mình, hắn sợ trong ánh mắt bọn họ sẽ toát ra thương hại, căm hận, cười nhạo, châm chọc, bi ai, thậm chí là ghê tởm.

Trước đây, trong mắt bọn họ chính là mong mỏi, là cổ vũ, là chờ đợi, là hy vọng, là kỳ vọng hắn có thể giống như một vị Lĩnh tụ vậy, có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu vẫn Thời đại Địa Kỷ khỏi bị lật đổ.

Nhưng hắn đã cô phụ bọn họ!

Toàn thân hắn run rẩy, trong lòng cực kỳ mong muốn cất bước rời khỏi khỏa Lục Đạo Giới Châu này, nhưng hắn thủy chung lại không thể bước chân ra được.

Thời gian mấy ngày, thỉnh thoảnh lại có mấy vị Đại Đế Thượng Cổ quần áo tả tơi chật vật không chịu nổi chạy tới. Bọn họ đều thân bị trọng thương, thời điểm đi tới Thần thành thứ ba đã không còn bao nhiêu khí lực nữa.

Tiêu Dao Đế đột nhiên nói:

Chung Nhạc thở dài một tiếng, không để ý tới Phục Thương trong Lục Đạo Giới Châu nữa, mà lẳng lặng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài thành.

- Những đạo hữu còn lại đã không có khả năng tới nữa!

Chung Nhạc thở dài nhìn Phục Thương. Vị Đế tử này vẫn còn đang run rẩy, run tới mức giống như một cái sàng vậy, cuối cùng khiến cho thân thể chính mình run rẩy thành một bãi bùn nát nằm xụi lơ trên mặt đất, cũng không bò dậy nổi nữa.

Tầng sương mù ngoài thành trong phút chốc liền biến mất sạch sẽ. Chỉ nghe một tiếng rên nhỏ vang lên, tôn Thần Vương bày bố tầng sương mù này nhất thời bị thần thông phản phệ.

Tân Hỏa vạn phần thất vọng, nói:

- Xem ra, các Thần Vương cũng đã ngồi không yên rồi, bọn họ sắp sửa xuất thủ! Các lão huynh đệ, lão tỷ muội, đã tới lúc chúng ta hoạt động gân cốt rồi!

- Ta sai rồi! Ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành Phục Hy được. Ngươi không có đảm đương! Từ đầu tới cuối cũng chưa từng có qua!

- Chung Sơn thị, không cần kỳ vọng vào hắn nữa! Bùn nát vĩnh viễn cũng không đắp lên tường được. Hắn đã khiến cho phụ thân của hắn thất vọng rồi, khiến cho toàn bộ tộc nhân thất vọng rồi, khiến cho toàn bộ tồn tại trong lòng tâm hướng Phục Hy thất vọng rồi! Hiện tại, bất quá chỉ là cố sự tái diễn mà thôi. Ta đột nhiên cảm thấy Tư Mệnh nói không sai, lúc trước thời điểm ở trong Bích Lạc Cung lấy trộm Lục Đạo Thiên Luân, ngươi hẳn là nên ném hắn và Lục Đạo Giới Châu ra, để hắn chết trận ở trong Bích Lạc Cung, đối với hắn có lẽ chính là kết cục tốt nhất!

Số lượng Đại Đế Thượng Cổ trong Thần thành thứ ba chậm rãi tăng thêm. Trôi qua thời gian hơn một tháng, đã đạt tới bốn trăm sáu mươi sáu vị. Sau đó, lại qua mười mấy ngày nữa, thủy chung cũng không có thêm vị Đại Đế nào đi tới nữa.

Từng cái từng cái khuôn mặt hoặc là thần thánh hoặc là dữ tợn xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người trong thành. Đó là khuôn mặt của từng tôn từng tôn Thần Vương. Bọn họ sớm đã tới rồi, vẫn luôn ẩn núp trong tầng sương mù, lẳng lặng theo dõi bọn họ.

Tầng sương mù ngoài Thần thành thứ ba càng lúc càng dày đặc, yên vụ mênh mang bao phủ Thần thành, trong mơ hồ truyền ra tiếng gầm nhỏ chấn nhiếp nhân tâm. Đám Thần Vương kia chậm rãi tới gần, nhưng cũng không xuất kích, mà là tiếp tục chờ đợi, chờ đợi càng nhiều Đại Đế Thượng Cổ chạy tới tự chui đầu vào lưới.

Dưới chân các Thần Vương Thái Cổ cường đại là từng tôn từng tôn Thần Vương Viễn Cổ, sau lưng các Thần Vương Viễn Cổ lại đứng sừng sững vô số Thần Vương Thượng Cổ.

Từng vị từng vị Đại Đế lão niên cười ha hả, đột nhiên đều tự đại phóng khí thế. Bốn trăm sáu mươi sáu vị Đại Đế không giữ lại chút nào toàn lực phóng thích tu vi của chính mình. Cỗ khí thế kinh khủng kia nháy mắt càn quét sạch sẽ hết thảy mây mù sương mù bao phủ xung quanh Thần thành thứ chín.

Tầng sương mù tiêu tán, từng đạo từng đạo thân ảnh khổng lồ hiện ra ở ngoài thành, bao vây xung quanh tòa Thần thành thứ ba nho nhỏ, bao vây tòa Thần thành này kín không kẽ hở.

Chỉ có ở thành Bắc là trống rỗng, không có Thần Vương xuất hiện.

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, siết chặt Đế kiếm trong tay.

Khuôn mặt tôn Thần Vương Thái Cổ to lớn kia vươn tới sát biên giới tòa thành, ánh mắt đảo quét hết thảy trong thành, thanh âm ầm ầm chấn động:

Chỉ là, cả hai vị Lĩnh tụ này đều vẫn chưa hiện thân.

Mà ở thành Nam, chính là ba tôn Thần Vương Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương. Bọn họ là thuộc về phe phái của Đại Tư Mệnh. Hơn nữa, thực lực của bọn họ cực kỳ cường đại, là tồn tại có thể ngang vai ngang vế với Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế.

Mà ở phía trước và phía sau Thần thành, đều có một tòa bảo tọa bỏ trống, đó là bảo tọa của Lĩnh tụ Thần đạo và Lĩnh tụ Ma đạo, bảo tọa của Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế.

- Dư nghiệt Địa Kỷ!

Một đạo thanh âm to tớn vang lên. Một tôn Thần Vương Thái Cổ nâng lên vũ khí trong tay, chỉ về phía Thần thành thứ ba nho nhỏ, phảng phất như dưới kiện vũ khí kia của hắn, tòa Thần thành bé nhỏ không đáng kể này chỉ trong nháy mắt sẽ có thể phá.

- Thân là thức ăn, các ngươi có thể ẩn núp tới hiện tại cũng đã rất xuất sắc rồi!

- Bọn họ đang lo lắng ta sao?

- Bất quá, thức ăn cuối cùng vẫn là sẽ bị ăn tươi! Các ngươi cuối cùng cũng vẫn là phải chết. Hiện tại, đã tới lúc thanh toán rồi, tẩy đi hết thảy vết tích của Thời đại Địa Kỷ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận