Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 474: Để lại cái bẫy lớn (2)

Thần Ma Dịch khiến Long Nhạc dính trên chưởng tấn của Chung Nhạc, kéo hắn về hướng Thần Ma Thái Cực Đồ của Chung Nhạc, gần như muốn xé nát người hắn.

Nhưng lúc này, sau lưng Long Nhạc đột nhiên bay ra Liêu Nhận. Trường đao dựng lên chém mạnh xuống tách đôi Thần Ma Thái Cực Đồ. Lúc này ánh sáng ngậpt rời mới biến mất.

- Ta thua rồi!

Trên không trung, Liêu Nhận bay lượn, soạt một tiếng cắm sau lưng Long Nhạc. Vị thiếu niên long tộc này thản nhiên:

- Ta dùng tới Liêu Nhận còn ngươi chưa dùng tới Bằng Vũ Kim Kiếm, trận chiến này ta thua rồi.

Chung Nhạc nhướn môi, vẻ đắc ý khó che giấu, chắp tay sau lưng:

- Long sư huynh, ngươi cũng rất mạnh!

Long Nhạc hừ lạnh một tiếng, quay người xuống khỏi Võ Thần Đài, lạnh lùng nói:

Sắc mặt Chung Nhạc tím lại, soạt một tiếng Bằng Vũ Kim Kiếm bay ra, sát khí đằng đằng.

Chung Nhạc sát khí bùng phát, hầm hè nhìn Long Nhạc, nhưng Địa Lão là cự phách yêu tộc, là lão quái vật, hắn cũng không dám làm bừa.

Long Nhạc vừa đi vừa nói:

- Chung Sơn thị, Long Nhạc đã nhận thua, ngươi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?

Có người nhìn Chung Nhạc, thấy sắc mặt Chung Nhạc có phần khó coi, nghĩ bụng:

- Long Nhạc, không hổ là cực khác của Đông Hoang, thiên tài trong thiên tài!

- Chung Sơn thị, tuy ngươi thắng nhưng ta cũng đã nhận ra sơ hở của ngươi. Thần Ma Nhất Thể của ngươi không ổn định, vì thế một thân thành hai, nếu bị vị luyện khí sĩ nào đó làm loạn thần đạo tu vi và ma đạo tu vi thì có thể khiến thần ma xung đột, ngươi chết là chắc!

Long Nhạc nhún người xuống khỏi Võ Thần Đài, bước đi nhàn nhãn nói:

- Quả nhiên Long Nhạc đã nhận ra sơ hở của hắn. Lần này Long Nhạc nói ra sơ hở thì tiểu tử này những ngày tươi đẹp của hắn hết rồi.

Trong Hỏa Đô Thành, luyện khí sĩ yêu tộc Trọng Lê thần tộc, Quỷ hần tộc, Sơn thần tộc và các chủng tộc khác nghe vậy vội vàng lấy lại tinh thần lắng nghe kỹ càng.

Địa Lão cười ha hả, bay tới phía sau Chung Nhạc, cười:

- Sư Bất Dịch thật cừ, thu nhận được một đệ tử xuất sắc thế này, ta còn không nhận ra sơ hở của Chung Nhạc mà hắn lại thấy.

- Hơn nữa, vấn đề lớn nhất của ngươi chính là công pháp và nguyên đan của ngươi không hợp. Nguyên đan của ngươi chưa dung nạp được hết công pháp của ngươi nên hạn chế thực lực.

Một cự đầu bên cạnh gật gù đồng cảm:

- Nguyên đan và công pháp của ngươi không hợp là vì Thần Ma Nhất Thể của ngươi có một ẩn họa cực lớn. Lần này ta không bắt được sơ hở của ngươi, nhưng lần sau thì ta sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi!

Một vị lão giả khen ngợi:

Càng lấp liếm thì càng có thể khẳng định Thần Ma Nhất Thể của hắn đúng là có ẩn họa cực lớn. Chỉ cần nắm được nó là có thể kích sát hắn.

- Bại tướng dưới tay ta, nói năng càn rỡ, lời ngươi nói ai tin?

- Ta cũng thấy hắn xuất chiêu không mạnh hơn ta.

Địa Lão và Hữu Vinh Yên tươi cười bảo vệ Long Nhạc rời đi.

Hắn liền đi về Võ Thần Đài, Hạ Thánh Ngôn, Chu Khương Nguyệt mấy cao thủ cũng tiến về hướng đó, nói lớn:

- Lần này Chung Sơn thị như đã thắng nhưng thật ra lại thua. Hắn bị Long Nhạc nhìn ra sơ hở, hơn nữa còn nói ra, có thể nói là thua hoàn toàn rồi.

Mấy người Hạ Thánh Sơ càng ngày càng gần với đỉnh thần đài, nhưng tốc độ cũng ngày một chậm lại. Đột nhiên Chu Khương Nguyệt hự một tiếng bị áp lực Võ Thần Đài đè xuống, khóe miệng chảy máu.

Chung Nhạc đứng trên Võ Thần Đài, lạnh lung fnhìn họ trèo lên Võ Thần Đài.

- Chung Sơn thị, ta cũng muốn thách đấu ngươi!

Sắc mặt Chung Nhạc vô cùng khó coi, một lúc sau hắn thở ra một hơi dài, cười:

Những người khác cũng có nghi hoặc này, Long Nhạc và Chung Nhạc giao đấu tuy rất hoành tráng nhưng pháp lực và thần thông đều không có mấy uy lực kinh người.

Hạ Thánh Sơ ánh mắt lay động, nói:

- Không phải chúng cố tình câu kết diễn cho chúng ta nhìn đấy chứ?

Nhưng tất cả ai cũng nhận ra hắn đang sợ hãi, chắc chắn Long Nhạc đã nắm được điểm yếu của hắn, hắn nói vậy chỉ để lấp liếm mà thôi.

Hạ Thánh Ngôn cũng gật đầu:

- Tên Long Nhạc này hìnhh như cũng không phải quá mạnh, các ngươi có nhận ra không?

Đột nhiên Hạ Thánh Sơ hạ giọng nói:

Mấy người Hạ Thánh Sơ cũng như gánh núi lớn, khó khăn bước đi. Hạ Thánh Ngôn cũng bị đè đến thổ huyết, buộc phải dừng lại. Hạ Thánh Sơ miễn cưỡng bước lên dỉnh, ngồi phịch xuống không đứng dậy nổi, trong lòng kinh hãi.

- Chẳng trách pháp lực và thần thông của họ đều không kinh người, áp lực quả thực quá lớn!

Chung Nhạc phất tay áo, Hạ Thánh Sơ bị quạt bay, miệng không ngừng thổ huyết.

- Không tự lượng sức mình.

Chung Nhạc hừ lạnh, bước xuống dưới.

- Long Nhạc, quá mạnh! Có thể chiến đấu với hắn trên Võ Thần Đài lâu như vậy.

Không biết bao nhiêu luyện khí sĩ nhìn Long Nhạc với ánh mắt kính phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận