Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1883: Vô số Chung Nhạc

- Trở về mười vạn năm trước?

Phong Hiếu Trung tim khẽ run lên, lúc này Chung Nhạc trên con thuyền đã khởi động Thất Đạo Luân Hồi, bí cảnh thứ bảy là Trụ Quang Bí Cảnh, tu vi của hắn ở Trụ Quang đại đạo tuy không thâm hậu bằng Hạo Dịch Đế nhưng về mức độ tinh diệu thì lại chỉ hơn chứ không kém!

Hắn có được truyền thừa của Phong Thường Dương, lĩnh ngộ và thành tựu về Trụ Quang đã vượt qua sự nhận thứ của thời đại Hạo Dịch Đế.

Con thuyền cổ chấn động mạnh, con thuyền cổ xưa biến mất khỏi thời đại này!

Bên ngoài con thuyền, thời gian trôi ngược, vô số cảnh tượng quá khứ liên tục hiện lên rồi biến mất!

Đồng thời con thuyền di chuyển trong thời gian, thời gian bên ngoài con thuyền trôi ngược từng năm, cho dù là Phong Hiếu Trung cũng không kìm được động dung nhìn Chung Nhạc. Thấy Chung Nhạc thi triển Trụ Quang Bí Cảnh hình thành Trụ Quang Luân, vòng sáng này rất khác biệt, bí cảnh thứ bảy hoặc bí cảnh khác tạo quầng sáng cắt không gian, còn Trụ Quang Luân thi cắt quá khứ, hiện tại và tương lai!

Cũng có nghĩa là Trụ Quang Luân của Chung Nhạc một phần xoay chuyển ở quá khứ, một phần ở hiện tại, một phần thì lại ở tương lai!

Khiến Trụ Quang Luân chuyển động về thuyết là có thể thông qua quầng sáng này trở về quá khứ hoặc tương lai.

Chung Nhạc tập trung tinh thần, không dám có chút lơ là nào:

- Ngươi chưa từng thử mà dám liền một lúc trở về tận mười vạn năm?

- Trước kia ngươi đã trở về quá khứ bao giờ chưa?

Phong Hiếu Trung nghẹn lời, một lúc sau thở ra một hơi khí đục, nói nhỏ:

- Sư đệ, ngươi có chắc sẽ trở về mười vạn năm trước không?

- Sắp trở về năm ta sinh ra rồi. Có thể sẽ có việc bất trắc xảy ra!

Đương nhiên, đó là lý thuyết, còn có thể làm được không thì phải xem mỗi người.

- Cẩn thận!

Đột nhiên con thuyền cổ chấn đông dữ dội, rõ ràng là Chung Nhạc khi điều khiển Trụ Quang đại đạo đã gặp ám lưu của thời không, xuất hiện nếp gấp, Phong Hiếu Trung nhướn mày:

Lý thuyết thì Chung Nhạc cũng có thể thông qua Trụ Quang Luân tới tương lai để chứng kiến những việc chưa xảy ra, nhưng nếu vậy thì sẽ có rất nhiều chuyện không thể lường trước được sẽ xảy ra, có thể sẽ khiến tương lai thay đổi.

- Nhưng đó là tình cờ, bị người khác kéo về quá khứ, giờ ta chủ động thi triển Trụ Quang đại đạo trở về quá khứ thì là lần đầu tiên!

- Việc bất trắn? Đúng rồi, trước lúc đó hắn chưa tồn tại, hắn trở về thời gian hắn không tồn tại đúng là khó lường được chuyện gì sẽ xảy ra.

- Có!

Đang nghĩ thì họ đã trở về nghìn năm trước, tới thời kỳ Chung Nhạc chưa xuất thế.

Chung Nhạc sắc mặt ngưng trọng, hét lên:

Phong Hiếu Trung khựng người:

- Đó là...

Hai người có chút hoang mang nhìn về phía sau con thuyền, chỉ thấy có một cái xúc tu của cự thú đang đuổi theo con thuyền!

Chung Nhạc quả quyết nói.

Phong Hiếu Trung hét một tiếng, thần thông bạo phát, biến thành Long Giao Tiên cắt cái xúc tu kia. Xúc tu bị hắn cắt đứt và biến mất.

Phong Hiếu Trung người khẽ run lên:

Đúng lúc này, sự chấn động dữ dội truyền tới, một cái xúc tu khổng lồ bò lên con thuyền cổ khiến thuyền nghiêng hẳn, hai người suýt nữa đã bị hất bay đi.

- Lần trước ta về quá khứ đau có gặp phải việc thế này!

Tốc độ của hai con cự thú kia vô cùng kinh người, bám riết lấy con thuyền không tha. Phong Hiếu Trung lập tức tấn công chúng từ xa, nhưng chúng dường như giết thế nào cũng không chết, xúc tu đứt là lại mọc ra, đầu nổ tan tành lại mọc thêm cái khác, giống như bất tử vậy!

- Sau đó Thời Không Thú tương ứng với ta ứng vận mà sinh ra, tới bắt chúng ta, đuổi chúng ta rời khỏi quá khứ!

- Chẳng nhẽ trong thời gian trở về quá khứ lại có sinh vật gì đó?

Rồi họ lại thấy một con thú khác sinh ra trong thời gian, cứ tự nhiên xuất hiện, cũng có xúc tu quơ loạn, nhưng đầu lại là Phong Hiếu Trung, giống hệt hắn!

Hai con cự thú trong thời gian nhanh chóng đuổi theo họ.

- Đúng rồi, chúng ta đã tới thời gian trước kia ta sinh ra!

Con cự thú này nhìn giống như bạch tuộc, nhưng lại có đầu của Chung Nhạc, hung cùng cực ác, vù vù đuổi theo con thuyền cổ!

- Không.

- Sư đệ, trước kia ngươi trở về quá khứ có gặp chuyện này không?

Hai người đều sững sờ, Phong Hiếu Trung lẩm bẩm:

Chung Nhạc kinh ngạc, lẽ nào khi hắn bị người khác kéo về quá khứ thì sẽ không gặp phải Thời Không Thú khó nhằn?

Hắn thi triển Trụ Quang Luân tới cực hạn, thời gian trôi ngược vun vút. Một lúc sau đột nhiên hai người thấy tình hình cổ quái. Họ thấy một con thuyền cổ nghìn cánh khác, trên thuyền là một Chung Nhạc khác, cũng đang trở về quá khứ.

Chung Nhạc sững người:

- Ta trở về quá khứ? Việc từ bao giờ vậy? Không đúng, không đúng, có lẽ là ta ở tương lai.

Hắn há hốc mồm kinh ngạc, muốn hỏi hắn ở tương lai tại sao lại trở về quá khứ, nhưng tiếng nói căn bản không thể truyền đi được.

Hắn ở tương lai thấy hắn, từ xa vẫy tay ra hiệu.

Chung Nhạc sắc mặt cổ quái, hắn vẫy tay với hắn, cảnh tượng này đúng là quái dị khó tin.

Rồi hắn thấy con thuyền cổ thứ ba và hắn thứ ba. Rồi con thuyền thứ ta và hắn thứ tư, rồi thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...

Chung Nhạc rợn da gà, những con thuyền cổ từ tương lai xuất hiện, đều đang lao đi vun vút trở về quá khứ!

Khi con thuyền trở về vạn năm trước, Trụ Quang Luân sau đầu Chung Nhạc đột nhiên đóng lại, rồi lại mở ra, tiếp tục cắt vầ thời gian cổ xưa hơn!

Tiếp tục về quá khứ nữa thì vượt qua khả năng của hắn.

Chung Nhạc cố gắng hết sức cho con thuyền cổ tiến về phía trước, tới thời gian mười vạn năm trước, nhưng Trụ Quang Luân của hắn cũng có giới hạn. Với tu vi hiện tại thì nhiều nhất hắn có thể cho Trụ Quang Luân cắt vào không gian vạn năm trước, cũng có nghĩa là trở về vạn năm trước.

Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đều có phần nghẹn lời, xem ra không thể cắt đuôi được bọn Thời Không Thú này rồi.

Những Chung Nhạc đó rõ ràng cường đại hơn Chung Nhạc hiện tại rất nhiều, những con thuyền cổ đó giương buồm đi xa, tốc độ vượt xa họ, rồi Chung Nhạc thấy phía sau là hàng vạn con Thời Không Thú đang truy kích, cảnh tượng này vô cùng hoành tráng.

Chung Nhạc không hiểu.

Hàng vạn con thuyền cổ xuất hiện, cảnh tượng này đúng là vô cùng chấn kinh.

Ngay bản thân Chung Nhạc cũng không hiểu tại sao mình lại trở về quá khứ nhiều lần như vậy!

- Họ trở về quá khứ làm gì?

Chung Nhạc khó hiểu.

- Nên hỏi bản thân ngươi chứ.

Phong Hiếu Trung cười:

- Ngươi trở về quá khứ làm gì?

Chung Nhạc mơ hồ, nhiều hắn về quá khứ như vậy chắc chắn là có đại sự gì đó, đương nhiên cũng có thể là hắn trở về quá khứ vì nhiều việc khác nhau.

Rốt cuộc là làm gì?

- Sư đệ, ngươi ở tương lai còn biến thái hơn...

Phục Hy thị cũng chấn kinh khó tả:

Chung Nhạc trợn tròn mắt lẩm bẩm.

- Trời ạ...

Chung Nhạc ngạc nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã thấy hàng vạn con thuyền cổ, hàng vạn hắn từ tương lai, đang trở về quá khứ!

- Ở tương lai ta đã làm gì?

Hắn hự một tiếng, miệng rỉ máu, thời không chấn động khiến hắn suýt nữa đã bị trọng thương.

Hắn mướn thử cho Trụ Quang Luân trở về thời xa xưa hơn khiến thời không dao động, tác động lên người hắn suýt nữa đã đánh bật hắn ra khỏi thời gian vạn cổ!

Phong Hiếu Trung liều mạng chống lại Thời Không Thú, thực lực hai con cự thú kia tương đương hắn và Chung Nhạc, đồng thời chống trả hai con cự thú này với hắn là quá sức.

Cuối cùng con thuyền cổ tiếp tục trở về quá khứ. Lúc này thời không lay động, lại có hai con Thời Không Thú khác xuất hiện đuổi theo con thuyền cổ.

Một lúc rất lâu sau, con thuyền cổ tới hai vạn năm trước, Chung Nhạc làm như cách cũ, lại có hai con Thời Không Thú khác xuất hiện, đuổi theo phía sau. Phong Hiếu Trung gắng sức chống đỡ thì mới không khiến chúng kéo họ về quỹ đạo chính của thời gian.

Mỗi khí Chung Nhạc cố hết sức, tới điểm tận cùng của Trụ Quang Luân, tiếp tục thi triển Trụ Quang Luân cắt về thời gian xa xưa hơn, liền tự động xuất hiện Thời Không Thú mới khiến số lượng thú đuổi sau thuyền họ ngày càng nhiều hơn.

Đó là dị tượng hình thành khi thời gian gãy đoạn, Chung Nhạc đóng mở Trụ Quang Luân, dừng ở thời cổ đại, ở thời đó hắn chưa sinh ra nhưng hắn lại tồn tại, từ tương lai trở về quá khứ, lại thi triển Trụ Quang Luân trở về quá khứ xa xưa hơn nữa, vì thế xuất hiện Thời Không Thú mới.

Đến khi Chung Nhạc đóng mở Trụ Quang Luân lần thứ mười thì Thời Không Thú truy sát đằng sau đã tới hai mươi con, đều có đầu của Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung, vô cùng quỷ dị.

Phong Hiếu Trung chống đỡ những con thú đó, lúc này cũng phải thổ huyết, toàn thân đầy vết thương, mấy lần suýt nữa đã chết ở quá khứ. Chung Nhạc thì cũng chịu tác động từ chấn động thời gian đến trọng thương, hai người thở hồng hộc, có cảm giác kiệt sức.

Một lúc lâu sau, con thuyền cổ cuối cùng cũng tới mười vạn năm sau, tới tận cùng của Trụ Quang Luân, Chung Nhạc cũng cảm thấy mình không thể chịu nổi tác động một lần nào nữa.

- Thời đại này có lẽ trước khi Hắc Đế thi triển lời nguyền phong ấn huyết mạch.

Chung Nhạc nhổ ra một ngụm máu đen, nhìn quanh nhận biết phương vị rồi điều khiển con thuyền cổ lao đi:

- Chúng ta tới đệ nhất Lục Đạo Giới. Không biết thời đại này Luân Hồi Đại Thánh Đế đã qua đời chưa.

Theo như Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung biết thì sau khi Giới Đế của đệ nhất Lục Đạo Giới là Luân Hồi Đại Thánh Đế chết, Hắc Đế phá sọ của Bàn Cổ Đạo Nhân ở Lục Đạo Giới ra ngoài, huyết tế đệ nhất Lục Đạo Giới, biến thành lời nguyện phong ấn huyết mạch!

Muốn biết chân tướng khi Phong Hiếu Trung thoát khỏi lời nguyền Hắc Đế thì cách tốt nhất không gì khác chính là đích thân trở về xem hắn làm thế nào để thoát được!

Con thuyền cổ phá không lao đi, thời đại này vẫn là khi Phục Hy thần tộc huy hoàng nhất. Tuy chủ lực của thần tộc bị phục kích trên đường hộ tống linh cữu Phục Mân Đạo Tôn, nhưng Phục Hy thần tộc vẫn là thần tộc cường thịnh nhất thời đó, trong thần tộc không chỉ có một vị đế!

Phục Thương thái tử trở thành lãnh tụ Phục Hy thần tộc, người nắm giữ Lục Đạo Thiên Luân cũng là một vị đế, còn có Phục Hy thị thập bộ, cũng đều là cường giả cường đại, còn có tam đại thiên thư trấn thế, khiến những kẻ đáng sợ không dám quyết liệt với Phục Hy thần tộc.

- Đáng tiếc cho thời đại này...

Chung Nhạc thở dài, phía sau, Thời Không Thú vẫn đang đuổi riết không buông, làm thế nào để thoát được chúng hắn thật sự đau đầu. Chắc chắn có cách để thoát khỏi bọn Thời Không Thú này, ví như Hạo Dịch Đế cũng từng tới tương lai, quá khứ, hắn không hề bị chúng quấy rối.

Hơn nữa Chung Nhạc mấy lần tình cờ trở về quá khứ cũng không gặp Thời Không Thú.

Hai năm sau cuối cùng con thuyền cổ cũng tới đệ nhất Lục Đạo Giới, vừa tới nơi thì đệ nhất Lục Đạo Giới rung chuyển, sụp đổ. Trong Thiên Đình vô số thần ma đang thối rữa, huyết nhục bốc hơi, bị huyết tế bởi pháp lực vô biên của Hắc Đế!

- Lời nguyền của ta...

Một tiếng nói oang oang vang lên:

- Nguyền rủa Phục Hy thần tộc, đời đời kiếp kiếp, huyết mạch phong ấn, không thể giải khai. Lời nguyền sẽ theo huyết mạch mãi mãi, vũ trụ hủy diệt cũng không thể giải ấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận