Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2048: Mời Tương Vương (2)

Vị tồn tại kia đứng thẳng trên Phù Sơn, cũng không nhìn về phía hai người Chung Nhạc, mà nhìn chằm chằm về phía Phù Tang Thần Thụ, tựa hồ bị dị động của cây Phù Tang Thần Thụ này kinh động, chạy tới kiểm tra.

- Tiền bối!

Chung Nhạc tiến lên, nói:

- Ta muốn mượn Phù Tang Thần Thụ dùng một lát, bởi vậy mới quấy nhiễu sự tu dưỡng của cây này, tiền bối...

- Không cần gọi ta tiền bối!

Gã Thần Nhân từ trong Hỗn Độn đi ra kia khẽ lắc đầu, nói:

- Ngươi muốn sử dụng cây này, ta không ngăn cản ngươi! Lúc đó ta cũng chỉ là mượn dùng mà thôi. Bất quá, sau khi sử dụng xong cây này, ngươi cần phải trả lại! Nhất định phải trả lại, cắm trở lại trong Hỗn Độn. Cây này vốn không thuộc về ngươi. Nếu ngươi không trả, tất có đại nạn!

Chung Nhạc gật đầu một cái. Thân hình gã Thần Nhân kia lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.

- Thần Đế, hiện tại ngươi đã có thể triệu tập tộc nhân, chuẩn bị chuyện tình di chuyển toàn tộc. Tiếp qua một hai năm nữa, sẽ có cao thủ tới giúp người vận chuyển Thang Cốc!

Chung Nhạc im lặng không đáp, đứng dậy leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền, thẳng tắp bay tới Vãng Sinh Chi Địa, trước khi đi còn dặn dò:

Lần trước Phù Tang Thần Thụ bạo phát thần uy quét sạch quân địch, vẫn là kết quả do Chung Nhạc tế bái.

- Vị cao thủ này là ai?

- Bất quá, hắn nói cây Thần thụ này không thuộc về ta, lẽ nào Phù Tang Thần Thụ còn có chủ nhân khác? Kỳ quái! Chủ nhân của cây Thần thụ này là ai?

- Cô gia thật là càng lúc càng giả thần giả quỷ rồi!Mà vào lúc này, trong Thiên Đình Tử Vi, Cổ Nhạc hạ lệnh chư tướng dưới trướng suất lĩnh đại quân bôn tập đại quân Thiên Đình của Mục Tiên Thiên, cùng với Tư Mệnh đầu đuôi giáp công, mà chính mình thì chạy tới đầu nguồn của Thiên Hà, tiến vào trong Động thiên của Tương Vương.

- Thật là quái nhân!

- Tới lúc đó sẽ biết! Thời điểm ngươi gặp được hắn, ngàn vạn lần không được nói cho hắn biết chuyện tình Mục Tiên Thiên đã hàng phục Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Đợi sau khi tới Tổ Đình rồi mới hãy nói cho hắn biết, đừng có lẫn lộn trình tự a!

Kim Ô Thần Đế cũng vô cùng nghi hoặc. Ngay cả hắn cũng không động dụng được Phù Tang Thần Thụ. Mặc dù hắn một mực vẫn luôn sống trên cây, nhưng hoàn toàn không thể thôi động uy năng của cây này, chỉ có thể hái lấy Hỗn Độn Quả trên cây, bẻ gãy một hai cành lá tươi mới mà thôi.

Chung Nhạc lắc lắc đầu, nghi hoặc nói:

Kim Ô Thần Đế nghi hoặc hỏi:

Một tiểu nữ hài băng tuyết khả ái đi ra nghênh tiếp Cổ Nhạc. Tuy bộ dạng băng tuyết động lòng người, nhưng tính tình nữ hài này lại nóng như lửa, gân cổ quát lớn về phía trong Động thiên:

Chung Nhạc lại khom người bái một cái, Phù Tang Thần Thụ đột nhiên bay lên, càng lúc càng nhỏ, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, sợi rễ quấn lấy trên năm ngón tay hắn. Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Mau mau đi ra a! Lão nương và Phục Hy đã đợi rất lâu rồi!

Kim Ô Thần Đế dụng tâm ghi nhớ, mỉm cười nói:

- Tương Vương, Phục Hy tới tìm ngươi!

Lúc này Tương Vương từ trong Động thiên chậm rãi đi ra, phẫn nộ nói:

Nữ hài kia cực kỳ phẫn hận nói:

Tương Vương nhất thời giận dữ, bị chọc tức tới mức toàn thân run rẩy:

- Ngươi chính là cây Thánh Quế Thụ tại thời điểm ta Hóa đạo kia, Thánh dược bạn sinh của Tương Vương a? Ta nhận ra ngươi! Đúng rồi! Sau khi ngươi hóa hình đã đi theo Tương Vương tu hành, Tương Vương có đặt tên cho ngươi không?

- Tương Vương, hôm nay ta buông xuống cái mặt này tới là muốn nhờ cậy...

Cổ Nhạc tinh tế quan sát nàng, có chút buồn cười, nói:

Cổ Nhạc vẫn tự mình tiếp tục nói:

- Không đi! Ta không đáp ứng!

Tương Vương không đợi hắn nói xong, đã phất tay nói:

- Lão nương là Quế Hoa!

- Ta là sư phụ ngươi, ngươi lại dám quát bảo ta câm miệng?

- Ta vốn là Thánh dược bạn sinh của ngươi, ngày thường ngươi ăn của ta uống của ta, ngược lại lừa gạt ta làm đệ tử của ngươi, vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của lão nương, hiện tại còn có mặt mũi xưng là sư phụ của ta?

Hai thầy trò bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Cổ Nhạc ở một bên chờ đợi một lúc thật lâu, hai thầy trò mới đình chỉ tranh cãi. Cổ Nhạc từ tốn nói:

- Lão ô quy đúng là không biết đặt tên! Làm hại thời điểm lão nương ra ngoài vui chơi bị đám Thần Ma kia cười nhạo thật lâu, không thể không trốn trở về!

- Câm miệng!

Ngữ khí Quế Hoa càng thêm hung hãn, quát lớn:

- Vẫn là do ngươi không có năng lực! Nếu ngươi có năng lực, họ tên của ngươi có là gì đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ nhao nhao ôm chân thúi của ngươi...

- Ngươi giúp ta vận chuyển Thánh địa Thang Cốc tới Tổ Đình. Sau khi xong việc, ta sẽ bảo Quế Hoa lưu lại Tổ Đình!

- Được! Thành giao!

Tương Vương lập tức cười ha hả, nói:

- Quế Hoa chết tiệt này, lưu lại chỗ của ngươi chính là tốt nhất! Đi mau! Đi mau! Chúng ta lập tức đi vận chuyển Thang Cốc!

Tiểu nữ hài Quế Hoa kia cả giận nói:

- Ngươi muốn vứt bỏ lão nương sao? Nằm mơ đi! Tiểu Phục Hy, ta nhớ kỹ ngươi rồi! Ngươi chờ đó! Ngươi chờ... Lão gia hỏa, đợi ta với!

Tương Vương hưng phấn bừng bừng rời khỏi Thiên Đình, mang theo Quế Hoa phóng chạy hơn một năm, lúc này mới đi tới Vũ trụ Cổ lão, tiến vào Thang Cốc. Hắn vừa gặp mặt Kim Ô Thần Đế liền không nói lời nào, lập tức hiện ra chân thân, là một con Cự quy nhục thân to lớn khôn cùng, trực tiếp khiêng toàn thể Thánh địa Thang Cốc và hết thảy vô số tinh tú, Thái Dương lên trên lưng, nhanh chóng phóng đi trong tinh không, tiến về phía Tổ Đình.

Quế Hoa thở phì phò tức giận ngồi trên phần gáy của hắn, Kim Ô Thần Đế đứng ở một bên, không ngừng cảm tạ Tương Vương. Ngữ khí Tương Vương lãnh đạm, nói:

- Nếu không phải Phục Hy đáp ứng sẽ thu lưu nữ tử này, ta mới không giúp ngươi! Ngươi không cần cảm tạ ta, cứ cảm tạ hắn là được! Kỳ quái! Sao bầu không khí của Vũ trụ Cổ lão có chút không đúng? Đại đạo thiên địa tựa hồ có chút quỷ dị...

Kim Ô Thần Đế lập tức thay đổi chủ đề, quay sang hỏi Quế Hoa:

- Xin hỏi tên họ của cô nương?

Sắc mặt Quế Hoa tái nhợt, quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận