Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 66: Một đao bổ vỡ

Chung Nhạc bước lên cẩn thận quan sát, lòng lại thầm tiếc vì đồ đằng văn phủ kín chiếc răng nanh này đều là đồ đằng văn thần cấp, hắn xem mà không hiểu, hẳn là do con ngụy thần thú kia khắc lên trên xương của mình. Nhưng là chiếc răng nanh này đã bị phong ấn dưới hồ nước chém đứt một phần đồ đằng văn, làm cho đồ đằng trên răng nanh không còn hoàn chỉnh, cũng có nghĩa là uy lực của nó thua kém uy lực lúc còn hoàn chỉnh rất nhiều.

– Dù như vậy thì cũng không hề thua kém mười hung binh.

Tân Hỏa đánh giá một lúc rồi nói:

– Chỉ là khó có thể tế luyện, cũng khó tế lên được.

Chung Nhạc nghi ngờ hỏi:

– Khó tế luyện ư?

Tân Hỏa đáp:

– Đây là thần nha, là loại răng nanh vững chắc nhất của ngụy thần thú, cứng vô cùng, nên tinh thần lực của ngươi khó có thể khắc lên đó, không thể bố trí đồ đằng văn của mình lên thì khó có thể tế luyện. Còn về phần khó có thể tế lên thì ngươi cứ thử sẽ biết.

– Trong răng nanh này có chứa thần tính, tuy không nhiều, nhưng rất tốt cho ngươi!

Chung Nhạc nghe vậy thì hiểu ra, quả thực hắn cảm ứng được một loại khí tức thần tính tồn tại trong răng nanh, là khí tức mà cả Long Lân kiếm và hộp kiếm Long Huyết cũng chưa từng có, hẳn đó chính là thần tính mà Tân Hỏa nhắc tới.

Một cái răng nanh dài một trượng bảy tin rằng dù mười cái hung binh cũng không thể khiến nó hao tổn chút nào, có thể thấy nó sẽ bảo vệ hồn phách tốt ra sao, lúc gặp phải chiến đấu thì cũng yên tâm mà tế lên dùng.

– Ngươi có cảm nhận được loại thần tính này không?

Một bên là con đường rộng rãi bằng phẳng, một bên là đường hẹp mà lởm chởm núi đá, bên nào tốt hơn đã quá rõ ràng.

– Tiếc rằng đây chỉ là một con ngụy thần thú, có được chút thần tính đã là quá giỏi rồi. Điểm tốt của thần tính thì giờ ngươi còn chưa cảm nhận được, nhưng sau này trong lúc tu luyện từ từ ngươi sẽ biết. Cho dù đối với tư chất, ngộ tính, sự lớn mạnh của hồn phách, tốc độ tu luyện hay cảm ứng linh của ngươi đều sẽ tăng lên rất lớn, tốt hơn rất nhiều loại linh đan diệu được nhiều.

Chung Nhạc ký thác hồn phách trước, tế hồn trong răng nanh, hắn lập tức cảm nhận được trong răng nanh có ẩn chứa thú tính cực mạnh mẽ, nhưng lại dễ ký thác hơn các hồn binh khác, cũng dễ điều khiển hơn. Hẳn là lúc còn sống con cự thú kia đã rèn nanh vuốt của mình rất nhiều, khiến nó không còn chút tạp chất, nên Chung Nhạc tế hồn mới thuận lợi như vậy.

– Thần tính trong cái răng này quá ít, nếu mà đủ ngưng tụ thành một giọt nước là có thể khiến hồn phách ngươi phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất rồi!

Với lại hồn binh có chất lượng kém thì dù về độ cứng độ dẻo đều kém xa hồn binh tốt, cũng không bảo vệ tốt được hồn phách, không thể tế hồn lâu, gặp phải chiến đấu thì còn có tình huống hồn binh vỡ vụn, hồn phách bị chém.

Đây là biểu hiện của loại hồn binh tốt nhất, hồn binh càng tốt thì càng dễ tế hồn, càng không bị trở ngại, thúc giục cũng thuận lợi vô cùng. Chỉ có hồn binh có chất lượng chênh lệch thì khi tế hồn mới gặp khó khăn, chủ yếu là vì hồn binh chất lượng kém có quá nhiều tạp chất, lúc tế hồn gặp phải tạp chất thì chẳng khác nào đi đường quanh co gập ghềnh, khắp nơi là núi đá chặn đường.

Tân Hỏa nói:

– Thần tính trong răng nanh giúp ta tăng lên ư?

Không chỉ như vậy, Chung Nhạc còn cảm giác được hồn phách của hắn như được chăm sóc nuôi dưỡng trong răng nanh, giống như hồn phách được ngâm mình vào suối nước nóng, thoải mái dễ chịu, và dần trở nên mạnh hơn. Hắn cảm nhận được rõ ràng rằng kiểu tăng lên này không phải do tu luyện mà có, mà là tăng tầng bậc cao hơn.

Tân Hỏa đáp:

Tân Hỏa tiếc hận nói:

Chung Nhạc nghe vậy thì lòng vui vẻ, nói:

Chung Nhạc rót tinh thần lực ra, thử tế chiếc răng nanh kia lên, nhưng thật không ngờ nó đâm sâu vào trong núi đá, không chút động đậy.

Chung Nhạc không khỏi nghĩ tới số lượng cự thú nhiều không đếm được trong ma hồn cấm địa. Chỉ một chiếc răng nanh thôi đã thần kỳ như vậy, nếu có thể sử dụng tất cả đám cự thú, ma hồn, quan tài kia thì sẽ khủng khiếp cỡ nào? Chỉ sợ có thể quét sạch đám yêu tộc với các chủng tộc khác.

– Đừng thử nữa, đây là thần nha, dù là răng nanh của ngụy thần thú, thì cái cường độ tinh thần lực của ngươi cũng không thể điều khiển được.

Trong Kiếm Môn, ngoài Chung Nhạc thì có Luyện khí sĩ nào có thể dùng thần tính săn sóc hồn phách đây?

Chung Nhạc có phần không tin, hắn giơ long trảo nắm lấy răng nanh, ra sức rút ra, rồi lập tức đen cả mặt lại, cả giận mắng:

– Chỉ là răng nanh của một con ngụy thần thú thì có chứa bao nhiêu thần tính chứ? Thần tính giúp ngươi tăng lên là về mọi mặt, chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng tư chất thôi đã là không nhỏ rồi! Người bình thường, kể cả Luyện khí sĩ đều có tư chất hạn chế, tu luyện tới một trình độ nào đó thì sẽ dừng lại, không thể tiếp tục tiến bước, tu vi bị giam cầm, cả đời đều bị nhốt ở cảnh giới kia. Mà thần tính tăng cấp độ tư chất là có thể giúp ngươi đột phá lồng giam đó.

– Cơ mà cường độ tinh thần lực và hồn phách của ta đã có thể khống chế được vật nặng ngàn cân, chẳng qua tế răng nanh lên thì nó lại chẳng suy suyển chút nào, xem ra cường độ tinh thần lực của ta quả thật chưa đủ.

Dù hắn hóa làm long tướng với khí lực mạnh mẽ kinh người, chỉ một tay mà muốn cầm lấy chiếc răng nanh này thì cũng có phần cố sức. Chiếc răng nanh này dài tới một trượng bảy, nhưng về trọng lượng thì còn nặng hơn kim thiết không biết bao nhiêu lần, Chung Nhạc nhấc chiếc răng nanh lên, nói:

– Tân Hỏa, thế này mà ngươi bảo là không nặng à? Cái răng nanh này chí ít cũng phải một vạn cân, thế mà không nặng?

– Kiếm Môn ta tọa lạc trên một ngọn núi lửa, cũng nằm ở trên một tòa kim sơn, nếu hoàn toàn khai phát ma hồn cấm địa dưới Kiếm Môn sơn thì sẽ được nguồn tài nguyên dồi dào như nào?

Tân Hỏa cười nói:

– Thần nha cũng không nặng, nhưng vì đó là xương thần nên có tác dụng áp chế tinh thần lực của ngươi, cho nên ngươi không thể tế nó lên được. Đợi khi tinh thần lực của ngươi đủ mạnh thì mới có thể sử dụng nó được.

– Thật sự là không nặng sao?

– Tiếc là ma hồn cấm địa quá nguy hiểm, ngay cả các vị môn chủ Kiếm Môn ta cũng đều chết ở nơi đó.

Nguồn tinh thần lực cuồn cuộn trào ra gia trì cho hồn phách, Chung Nhạc thét lớn một tiếng, nhưng lúc này chiếc răng nanh kia vẫn cắm trong núi đá, không mảy may nhúc nhích.

Chung Nhạc kinh ngạc, lập tức rót thêm nhiều tinh thần lực ra. Trải qua lôi quang rèn luyện, nay trong thức hải của hắn đã có thể thấy lôi xà bay múa, tuy không làm được lôi trì, nhưng chỉ riêng đồ dẻo cùng sức mạnh của tinh thần lực thôi thì đều không thua kém các Luyện khí sĩ khác, thậm chí còn hơn hẳn. Trình độ tinh thần lực của hắn không thua Luyện khí sĩ, chỉ thua đối phương về mặt tu vi.

– Ồ?

– Đợi tới khi ngươi tinh luyện tinh thần lực tới mức lôi trì, khi đó tinh thần lực và hồn phách của ngươi mới có thể khống chế được cái răng này, hiện giờ ngươi chỉ có thể dùng nó như binh khí mà thôi. Một chiếc răng nanh lớn thế này, chém người thì tiện phải biết, không thua kém hồn binh chút nào.

Tân Hỏa giục:

– Đi thôi, chúng ta mau đi tìm truyền tống đại trận mà ta để lại, sau đó tới mặt trăng cảm ứng nguyệt linh!

– Như vậy chiếc hồn binh này sẽ đặt tên là Liêu Nhận đi!

Chung Nhạc cõng Liêu Nhận sau lưng, dùng tinh thần lực hóa thành ba con giao long buộc chặt Liêu Nhận lại để tránh nó bị rơi xuống, sau đó cất bước đứng dậy, thầm nghĩ:

– Nay ta bị tinh khí thần thú hóa thành long tướng, phải tu luyện mười ngày không gián đoạn mới có thể luyện hóa được hết số tinh khí dư thừa trong cơ thể, trở lại hình người. Nhưng tìm kiếm truyền tống đại trận của Tân Hỏa quan trọng hơn, chi bằng vừa đi vừa tu luyện, cũng là một cách tu hành, củng cố phi tưởng luôn.

Trong vùng núi rừng hoang vu ở Đại Hoang, đám yêu thú kinh ngạc ngơ ngác nhìn một con long tướng cao hơn bốn trượng lưng cõng một cái răng nanh, dùng hai chân chạy vụt qua trước người bọn chúng. Sau này trong đám yêu thú truyền lưu một truyền thuyết cổ quái, rằng trong Đại Hoang có một con yêu thú đầu rồng với vằn hổ và bờm ngựa cùng đuôi rồng dùng chân chạy đi như người.

- Truyền tống trận mà ta và Tân Hỏa truyền thừa giả tiền nhiệm để lại không nằm ở trong Đại Hoang, mà ở bên ngoài Đại Hoang. Lúc đó sông núi không phải như bây giờ, ta xây truyền tống trận trong một ngọn núi lửa, dùng hỏa lực của núi lửa để duy trì sự vận chuyển của trận pháp.

Chung Nhạc đi lên một ngọn núi hùng vĩ trong Đại Hoang. Tân Hỏa nhảy ra, nhìn ngó khắp nơi, lúc này thì thấy Vị Thủy chảy cuồn cuộn, xa xa có tiếng sấm vang lên, trên một vùng hồ lớn lôi đình đang không ngừng đánh xuống, đúng là lãnh địa của Lôi Hồ thị.

Rầm!

Lời của gã còn chưa dứt thì đã thấy Long tướng giơ vuốt gỡ chiếc răng nanh sau lưng xuống, rồi dùng sức vung lên, chém vỡ hết tất cả các loại thần thông hệ thủy xung quanh, tất cả đám thủy quái to lớn, thủy long giao long đều bị chém nát. Chung Nhạc lướt sóng, lao tới con thuyền lầu của Thủy Đồ thị.

Một tên Luyện khí sĩ cười nói.

– A, con Long tướng này biết thù dai, nó còn nhớ chúng ta từng đi săn nó!

Thù cũ hận mới ùa tới, Chung Nhạc phóng tới phía thuyền lầu, dọc đường đi thì những con quái thú ầm ầm lao ra khỏ mặt sông, đều là dị thú mà do Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị dùng tinh thần lực ngưng tụ nước Vị Thủy biến ra, trông vô cùng hung ác. Thậm chí còn có những con quái vật lớn như giao long, thủy long...

– Lại là lũ Thủy Đồ thị!

– Con Long tướng kia!

Bên trong một trại lớn của Thủy Đồ thị, một tên Luyện khí sĩ lập tức phát hiện ra Chung Nhạc đang đạp sông chạy đi, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội hô to:

– Con Long tướng kia lại xuất hiện rồi! Các vị sư huynh, mau tới!

Trong Thủy Đồ thị trại ồn ào náo động, lúc này ba tên Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị phóng lên cao, nhìn Chung Nhạc đang đạp sông lướt đi, một tên cười nói:

– Đi bằng hai chân, quả nhiên là con Long tướng đó! Lần này không được để cho nó chạy thoát!

Sông Vị Thủy sóng nước cuồn cuộn, lúc này một con thuyền lầu dài tới hơn mười trượng ầm ầm lái ra khỏi Thủy trại. Ma tên Luyện khí sĩ đứng trên thuyền lầu, điều khiển sóng gió hùng hổ lao tới.

– Hà Bá trợ thủy! Hà Bá trợ thủy!

Thủy trại vang lên những tiếng kêu, tiếng hô hào, tiếng trống đánh. Lúc này trong trại có kẻ nổi trống trợ uy, mà trong thủy trại đột nhiên vang lên một tiếng rầm rất lớn, một vị Thủy thần cao tới mấy trăm trượng từ từ bay lên, chính là đồ linh đồ đằng của Thủy Đồ thị, Thủy thần Hà Bá.

Đồ linh của Thủy Đồ thị bị tiếng trống đánh thức, ngay lập tức mặt sông tối sầm lại, sóng to ngút trời tăng thủy thế lên. Ba tên Luyện khí sĩ có đồ linh Hà Bá tương trợ, khiến tốc độ thuyền lầu lập tức nhanh hơn, vù vù phóng tới phía Chung Nhạc.

Hắn dù lưng đeo Liêu Nhận nặng tới vạn cân nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh, lao đi như bay giữa núi rừng, nhanh chóng tiếp cận lãnh địa của Thủy Đồ thị.

– Không ở trong Đại Hoang? Như vậy chắc chắn là ở bên ngoài Đại Hoang rồi. Nghe nói bên ngoài Đại Hoang vô cùng hiểm ác, cho dù Luyện khí sĩ đi ra ngoài thì ít khi sống sót trở về, không biết chuyến đi lần này ta sẽ gặp phải cái gì...

Chung Nhạc lập tức chạy xuống khỏi đỉnh núi, theo phương hướng mà Tân Hỏa chỉ, thầm nghĩ:

– Ở hướng kia, đi!

Một lúc sau, Tân Hỏa vui vẻ nói:

– Lúc ấy nơi này chưa có Vị Thủy, cũng chưa có Lôi Hồ, càng không có Kiếm Môn sơn. Muốn tìm được ngọn núi lửa kia là chuyện không dễ. Cũng may trận pháp ta để lại chưa bị phá hỏng, thi thoảng lại có tia dao động truyền tới để ta có thể cảm ứng được phương vị.

Sóng to ngập trời nâng thuyền lầu cao lên, dùng thế nghiền áp mà ép tới phía Chung Nhạc. Lúc này trên thuyền, ba tên Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị kia đều tự tế hồn binh, xông tới phía Chung Nhạc.

Rắc!

Một đạo kiếm quang hiện lên, con thuyền lầu từ trung tâm từ từ vỡ ra, bị Chung Nhạc vung đao chém vỡ thành hai nửa.

Hai nửa thuyền ầm ầm rơi xuống nước đấy lên cơn sóng cao ngất, rồi từ từ chìm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận