Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2013: Dường như mấy đời (1)

Thần thành thứ ba trở thành quang điểm duy nhất trong tinh không hắc ám, chỉ dẫn bọn họ tiếp tục tiến lên.

Chung Nhạc mở ra Tam Mục Thiên Đồng, nhìn về phía tòa Thần thành một mình cô đơn phiêu phù trong vũ trụ hắc ám kia, chỉ thấy nơi đó bị một tầng sương mù bao phủ, quang mang như ẩn như hiện, cũng không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong Thần thành.

Tầng sương mù kia không biết là vật gì, thậm chí ngay cả Tam Mục Thiên Đồng của hắn cũng không thể hoàn toàn nhìn xuyên, khiến cho hắn không cách nào biết được trong Thần thành thứ ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Đám người Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế hẳn là muốn một lưới bắt hết toàn bộ Chư Đế Thượng Cổ, bởi vậy mới để cho Chư Đế Thượng Cổ tụ tập lại cùng một chỗ, tập hợp tại Thần thành thứ ba, mới là phương pháp một lưới bắt hết tốt nhất. Hiện tại chúng ta còn ở bên ngoài, bọn họ hẳn là vẫn chưa công kích, hẳn là sẽ đợi chúng ta tập hợp đầy đủ!

Chung Nhạc thoáng an tâm. Trong tinh không hẳn là còn có Đại Đế Thượng Cổ tán lạc, cũng đang trên đường chạy tới Thần thành thứ ba. Hiện tại Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế hẳn là sẽ chưa tấn công, nhiều nhất chỉ là một vài tiểu nhân vật trong Thần Vương quấy nhiễu mà thôi.

- Chỉ là trong Thần thành thứ ba có được mấy vị Đại Đế Thượng Cổ?

Trong lòng Chung Nhạc mơ hồ có chút bất an. Lần này, có tới sáu trăm vị Đại Đế rời đi từ Tổ Đình, dọc đường gặp phải Thần Vương săn giết, chỉ riêng những Đại Đế táng thân trong tay Thần Vương mà Chung Nhạc nhìn thấy, cũng đã có hơn một trăm vị rồi.

Rốt cuộc có bao nhiêu vị Đại Đế Thượng Cổ còn sống sót đi tới Thần thành thứ ba, vẫn chưa thể nói trước.

Mà những Đại Đế Thượng Cổ này hẳn không phải là số ít.

Dựa vào hơn một trăm vị Đại Đế bên cạnh Tư Mệnh kia sao?

Chư Đế Thượng Cổ còn lưu lại cũng không bao nhiêu, còn sống cho tới bây giờ chỉ khoảng hơn một ngàn hai trăm vị, trong đó có nhiều người còn chưa chắc đã một lòng với Tiêu Dao Đế. Những tồn tại giống như Bách Thảo tiên sinh vậy, tuyệt đối sẽ không nghe theo sự điều khiển của Tiêu Dao Đế.

Nếu đại bộ phận sáu trăm vị Đại Đế đều táng thân trên đường đi tới Thần thành thứ ba, vậy thì cho dù bọn họ đã tới Thần thành thứ ba, cũng có thủ đoạn gì chống lại đám Thần Vương kia?

Hắn lắc lắc đầu, hoặc là nói sáu trăm vị Đại Đế Thượng Cổ này thật ra chỉ là mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang, chính là muốn hấp dẫn đám Thần Vương ẩn cư kia xuất hiện?

Chỉ có Thiên Dực Cổ Thuyền trong bóng tối và trầm tịch không nhanh không chậm chạy tới Thần thành thứ ba. Sự tĩnh mịch này khiến cho người ta phát điên, khiến cho người ta áp lực.

Đoạn đường này cực kỳ hung hiểm, chỉ sợ có thể sống sót đi tới Thần thành thứ ba cũng không bao nhiêu.

Thiên Dực Cổ Thuyền tiếp tục tiến về phía trước. Trong lúc bất chợt, thiên địa đột nhiên tĩnh lặng lại, thanh âm gào thét trầm muộn kia không vang lên nữa, đám kiếm quang xoay chuyển xung quanh Thiên Dựa Cổ Thuyền cũng biến mất không thấy đâu nữa. Từng tràng từng tràng ba động chấn nhiếp nhân tâm cũng không còn tồn tại.

Bất quá, cái giá này không khỏi quá lớn rồi a?

- Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế là hai đại trí giả của Thời đại Phục Mân Đạo Tôn, là tồn tại có thể lưu lại ba quyển Thiên thư và Lục Đạo Thiên Luân, lẽ nào bọn họ không cảm nhận được hung hiểm trong này sao? Hoặc là nói...

Cho nên, sáu trăm vị Đại Đế này đã là cực hạn mà Tiêu Dao Đế và Tư Mệnh có khả năng thuyết phục.

Càng yên tĩnh, càng tĩnh mịch, bọn họ lại càng có áp lực!

Ngoại trừ Bách Thảo tiên sinh ra, khẳng định còn có những Đại Đế khác thuộc chủng tộc đối địch với Phục Hy thị. Đám Đại Đế Thượng Cổ này cừu hận Phục Hy thị, chắc chắn sẽ không hưởng ứng lời hiệu triệu của Tư Mệnh đi tới.

Chung Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, nói:

Tĩnh lặng! Vô cùng tĩnh lặng!

Trên đầu thuyền, từng vị từng vị Đại Đế Thượng Cổ liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt ngưng trọng.

- Được sự chiếu cố của Thừa Tướng, đoạn đường này chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Thừa Tướng, mời trở về đi! Con đường phía trước, chúng ta đã không cần ngươi đưa tiễn nữa!

- Hai tôn Thần Vương chính là Lĩnh tụ của Thần đạo và Ma đạo, bởi vậy mới được xưng Đế! Các vị đạo huynh, trong Thần thành thứ ba tất có huyết chiến, các ngươi khôi phục thế nào rồi?

Mười chín lão giả, lão phụ liếc nhìn nhau một cái, dằn xuống ý niệm khuyên hắn rời khỏi, nói:

- Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế chính là Thủ lĩnh Thần đạo và Thủ lĩnh Ma đạo! Phàm là tu luyện Thần đạo hay Ma đạo, không một kẻ nào có thể siêu việt được bọn họ! Muốn thắng được bọn họ, chỉ có nhảy ra khỏi Thần đạo và Ma đạo!

Một phụ nhân trung niên đột nhiên cười ha hả, nói:

- Các vị không cần quan tâm! Đây là Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế đã tới! Thần Ma Nhị Đế chính là thủy tổ của Thần đạo và Ma đạo, đại bộ phận các Thần Vương cũng đều nghe theo hiệu lệnh của bọn họ!

- Nhạn nương nương lại nói đùa rồi! Ngươi lúc còn trẻ thế nhưng chính là vô cùng phong tao, nhưng nhãn giới cực cao, chúng ta cũng là một lòng theo đuổi mà không được a!

Mấy lão giả tóc bạc như cước nhao nhao cười ha hả, nói:

- Hiện tại Tiểu Đạo Tôn dẫn theo chúng ta Nam chinh Bắc chiến, cũng là anh tư hào sảng, vóc dáng phi phàm a! Nhớ năm đó ta câu dẫn Đạo Tôn, muốn tiến nhập hậu cung mà không được, hiện tại ngược lại đã có cơ hội rồi. Chỉ tiếc ta đã già rồi, Tiểu Đạo Tôn hẳn là xem thường a!

Một vị Đại Đế lão niên tóc bạc như cước run run rẩy rẩy đứng dậy, giọng như chuông đồng, nói:

- Nếu đã như vậy, sau khi tới nơi đó, Thừa Tướng lập tức dẫn theo Tư Mệnh cùng rời khỏi là được!

Chung Nhạc thoáng chần chừ một chút, gật đầu một cái.

- Ta đột nhiên nhớ tới Phục Mân Đạo Tôn! Năm xưa Đạo Tôn đái lĩnh chúng ta Nam chinh Bắc chiến, tựa hồ chính là tình hình này. Bất quá, khi đó đám đạo hữu chúng ta có rất nhiều, hiện tại chỉ còn lại có mấy người chúng ta!

Một vị lão phụ đứng dậy, cười hắc hắc, nói:

- Các vị không cần nói nữa! Trong Thần thành thứ ba còn có Phục Hy, ta thân là Tộc trưởng, nhất định phải đi!

Đám lão giả, lão phụ trên thuyền nhao nhao khuyên bảo. Nhưng Chung Nhạc lại lắc đầu, nói:

- Ngươi đưa mấy bộ xương già chúng ta tới đây đã là tận tình tận nghĩa rồi. Lão phu không muốn thấy Thừa Tướng cùng chúng ta chôn vùi trong Thần thành thứ ba! Thừa Tướng, con đường Hoàng Tuyền này, ngươi đã không cần đưa tiễn nữa! Trở về đi thôi!

Một đám lão gia hỏa cười ha hả.

Chung Nhạc cũng nở nụ cười, bầu không khí trên thuyền vô cùng hài hòa, không chút cảm giác bi thương sinh ly tử biệt.

Táng Linh Thần Vương nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi không sợ chết sao?

Một lão giả mỉm cười, nói:

- Ngươi là Tiên Thiên Thần Ma, ngươi sợ chết, chúng ta là sinh linh Hậu Thiên, nhất định phải chết! Táng Linh đạo hữu, ngươi không hiểu đâu!

Táng Linh Thần Vương gật đầu, nói:

- Ta quả thật không hiểu, rất khó lý giải những sinh linh Hậu Thiên các ngươi. Các ngươi rõ ràng đoản mệnh, lại quá lạc quan, rõ ràng nhỏ yếu, lại có thể trở nên cường đại không gì sánh được, rõ ràng sẽ chết, nhưng vẫn như cũ có thể bật cười!

Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào trong tầng tầng sương mù, men theo quang mang của Thần thành thứ ba, cách Thần thành càng lúc càng gần.

Tầng sương mù kia rộng lớn mênh mang, giống như do vô số hạt bụi nhỏ cấu thành vậy, không có hơi nước, bao phủ hoàn toàn Thần thành thứ ba vào trong.

Tòa Thần thành to lớn này lộ ra vô cùng tĩnh lặng. Thiên Dực Cổ Thuyền đi tới dưới thành, cửa thành răng rắc răng rắc mở ra. Đám người nhao nhao rời thuyền, tiến vào trong thành.

Trong thành treo cao từng ngọn từng ngọn Thái Dương Đăng, vô cùng sáng ngời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận