Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1801: Đế Táng Thiên (2)

Lăng Tử Thủ giận tím mặt, giết về phía trước. Đột nhiên, Thiên Ấn và Phù Tang Thụ ầm ầm oanh tới. Hắn vội vàng giơ tay đón đỡ hai kiện Thần binh này, bị chấn cho không ngừng lui về phía sau, khí tức ủ rũ không phấn chấn, hiển nhiên là đã bị thương.

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ lập tức nhân cơ hội này viễn độn bỏ chạy. Mà vào lúc này, đột nhiên có vô số Ma đầu của Động U Thiên chợt giết tới, ngăn cản đám người Lăng Tử Thủ. Tràng diện nhất thời đại loạn. Đợi tới lúc đám người Lăng Tử Thủ giết lui được đám Ma đầu Động U Thiên kia, đám người Chung Nhạc sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, khiến cho bọn họ đuổi không kịp.

Phong Vô Kỵ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tà Phong, Thần Vận Khâu và Ma Nguyên Lộ bên cạnh chính mình. Ba tôn Đế Quân này thủy chung cũng chưa từng nhúc nhích qua, không có xuất thủ chặn giết Chung Nhạc.

- Sao ba vị sư huynh lại không xuất thủ?

Phong Vô Kỵ cực kỳ khách khí hỏi.

Ba người Thần Vận Khâu liếc nhìn nhau một cái. Ma Nguyên Lộ cười ha hả, nói:

- Dịch tiên sinh nói không sai, chúng ta quả thật đã bị một vị tồn tại điều khiển hướng đi. Bất quá, vị tồn tại điều khiển hướng đi của chúng ta kia có lai lịch cực lớn. Sư tôn ta nói, chúng ta cần phải phối hợp với hắn!

Phong Vô Kỵ nhất thời rợn cả tóc gáy, vội vàng nhìn về phía Thần Vận Khâu và Tà Phong. Chỉ thấy hai người bọn họ cũng mỉm cười gật đầu, hiển nhiên là tán thành lời nói của Ma Nguyên Lộ.

Tà Phong mỉm cười, nói:

Một hồi lâu sau, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được vết tích của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ. Chỉ thấy hai người kia vậy mà đã tìm được cung điện của Động U Thiên Vương, cướp sạch bên trong không còn một mảnh.

Phong Vô Kỵ bất động thanh sắc, tiếp tục cực kỳ khách khí hỏi.

Phong Vô Kỵ định thần trở lại, mời đám người quay trở lại Thanh Hà Chu. Lăng Tử Thủ lập tức thôi động Thanh Hà Chu truy sát về phía phương hướng Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đã bỏ chạy.

- Đệ tử của Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế đều biết rõ việc này. Chung Sơn thị cũng biết việc này. Duy nhất chỉ có một mình ta là bị giấu diếm mà thôi. Ngay cả ta cũng đã bị lợi dụng! Đoạn đường này chúng ta đã chết nhiều người như vậy, hết thảy đều là chết oan, đều là chết vô ích cả! Rốt cuộc là tồn tại gì? Thậm chí ngay cả đám người Ma Đế, Tà Đế, Thần Đế cũng phải phối hợp với hắn?

- Cái tên này biết rõ vận mệnh của chính mình đã bị chưởng khống, vì vậy càng thêm cả gan làm loạn, không chút thay đổi bản sắc của Chung Đại Họa. Bất quá, hắn cướp đoạt những bảo vật này có ích lợi gì? Còn không phải vẫn là bị người khác chưởng khống, điều khiển sao? Chẳng lẽ hắn cảm thấy phản kháng không có ích lợi gì, không bằng nhân cơ hội này vớt vát chút chỗ tốt sao?

- Vừa rồi Chung Sơn thị cũng không phải là bịa đặt!

- Chung Sơn thị thật đúng là to gan lớn mật, làm xằng làm bậy a!

- Ba vị sư huynh, vậy hiện tại chúng ta phải làm thế nào?

Trong lòng Phong Vô Kỵ có chút không thoải mái:

- Chúng ta nên làm thế nào, vậy thì cứ làm như thế, không cần suy nghĩ nhiều. Suy nghĩ quá nhiều, có khả năng sẽ chết a!

- Ngươi có chiếm được chỗ tốt nhiều đến đâu đi nữa, còn không phải sẽ phải nhổ trở ra sao?

- Tự nhiên là tiếp tục truy sát Dịch tiên sinh rồi!

Đám người Phong Vô Kỵ một đường truy sát, từ Động U Thiên truy sát tới Trí Tuệ Thiên, lại từ Trí Tuệ Thiên giết tới Thần Thông Thiên, vẫn không thể nào bắt được hai người Chung Nhạc.

Ngay cả Phong Vô Kỵ cũng vừa tức giận lại vừa bội phục, trong lòng thầm nghĩ:

Hắn lắc lắc đầu, cười lạnh nói:

Tám trọng thiên phía trước, cho dù là Trí Tuệ Thiên, Thần Thông Thiên, đều là mang tới cho người khác một loại cảm giác vô cùng áp lực, âm u, khủng bố... Phảng phất như có vô số mảnh vỡ linh hồn vô cùng vô tận, những thân thể vặn vẹo và những khuôn mặt đang kêu rên, đang bị vặn xoắn, nghiền nát. Mặc dù không có gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, nhưng vẫn là khiến cho bọn họ rất không thoải mái.

- Nơi này chính là một cửa khó chưởng khống nhất rồi! Không biết đám Tàn hồn, Tàn linh của các Đại Đế Phục Hy thị kia có nhân cơ hội này sinh loạn hay không?Trọng thiên thứ chín, Đế Táng Thiên...

Mà Đế Táng Thiên thì đã tụ họp Tàn hồn, Tàn linh của bọn họ trở lại, khiến cho loại tinh thần chấn động cổ kim đó của bọn họ cũng lạc ấn lại nơi này.

Mà mỗi lần đám Ma đầu này xuất hiện, cũng đều sẽ bức Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ chạy về phía trọng thiên thứ chín.Trọng thiên thứ chín của Luân Hồi Táng Khu, Đế Táng Thiên, địa phương các linh hồn Đại Đế tử vong tụ tập.

Nơi này cũng không có Âm Ma khắp nơi trên mặt đất, cũng không có đám Tàn hồn, Tàn linh giãy giụa vặn vẹo kia, trái ngược lộ ra vô cùng tường hòa.

Cứ mỗi lần thời điểm đám người bọn họ sắp sửa đuổi kịp Chung Nhạc, sẽ liền có rất nhiều Ma đầu đột nhiên xuất hiện, hỗn chiến chém giết, khiến cho Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ may mắn chạy thoát.

Mà Đế Táng Thiên lại không có loại cảm giác này.

Trong lòng Chung Nhạc nghi hoặc. Âm Ma là ma vật từ trong mảnh vỡ linh hồn sinh sôi ra, thừa tái những nhân tố mặt trái khi còn sống của đám linh hồn kia, cho nên cực kỳ tà ác mà quỷ dị. Có khả năng là mảnh vỡ Đế linh và Đế hồn quá mạnh, khiến cho Âm Ma không thể sinh ra. Đám Âm Ma kia thừa nhận không nổi ý niệm của bọn họ, cũng không chịu nổi được ký ức của bọn họ.

- Là do mảnh vỡ Đế linh và Đế hồn trong Đế Táng Thiên quá mạnh mẽ sao?

Trí Tuệ Thiên Vương suất lĩnh rất nhiều những Thiên Vương khác từ xa nhìn về phía Đế Táng Thiên thâm sâu khó lường, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

Tiến vào nơi này, trong lòng không khỏi sinh ra kính ngưỡng, không khỏi sinh ra kính sợ.

Loại kính ngưỡng và kính sợ này không phải là đối với những sự tình mà bình sinh bọn họ đã làm, mà là đối với những cống hiến của bọn họ đối với đạo pháp thần thông. Chính là có một nhóm tồn tại như vậy, đã khiến cho đạo pháp thần thông không ngừng phát triển, không ngừng tiến lên, khiến cho đạo pháp thần thông hiện tại mới thắng được cổ đại.

Bất luận bọn họ là thiện hay ác, thì công tích mà bọn họ làm ra đối với sự phát triển của đạo pháp thần thông cũng đều không thể phai mờ.

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ vừa bước vào phiến thổ địa hạo hãn này, lập tức cảm giác được một tia khí tức bất đồng so với tám trọng thiên phía trước.

Đây là khí tức của từng vị từng vị tồn tại Đế cấp đã từng chiếu sáng tuế nguyệt. Cho dù bọn họ đã thân tử, đã đạo tiêu, nhưng vẫn còn có một loại tinh thần lạc ấn trong thời gian và không gian, vĩnh viễn không bị ma diệt.

Trái ngược lại, cảm giác mà Đế Táng Thiên mang tới cho người khác không phải là linh hồn vặn vẹo, ngược lại có một loại cảm giác mênh mông như trường hà, sáng lạn như tinh không, nguy nga như cổ nhạc, kéo dài như hồng chung... vô cùng kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận