Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 873: Lẻn vào Địa Ngục (1)

Chung Nhạc tu thành Tiên Thiên Chân Hồn, hồn phách đã tăng lên mấy lần so với trước đây, hoàn toàn bao trùm trên Chân Linh Tiên Thiên Kim Ô và Chân Linh Tiên Thiên Tinh Thiềm. Hồn phách cường đại tới loại trình độ này cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Đây cũng là chỗ độc đáo của hắn, là bí mật không muốn người khác biết.

Cho dù có người có huyết thống huyết mạch đồng dạng với hắn, công pháp thần thông giống nhau, cảnh giới đồng dạng, cũng đồng dạng tu thành rất nhiều Cực cảnh, động thủ với hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Trong Tinh hệ Song Tử, Huyết phiên của Nghịch Hoàng chính là nhằm vào Nguyên thần, khí huyết và tu vi, cũng không phải đặc biệt nhằm vào hồn phách. Lúc đó, Nghịch Hoàng thôi động Huyết phiên, có thể kéo động khí huyết của Chung Nhạc, nhưng lại không cách nào kéo động Nguyên thần của hắn, chỉ có thể khiến cho Nguyên thần của hắn dao động một chút mà thôi.

Mà nếu là hiện tại, Tiên Thiên Chân Hồn của Chung Nhạc đã đại thành, Nghịch Hoàng có lại thôi động Huyết phiên, thì Nguyên thần của hắn ngay cả lắc lư một cái cũng sẽ không có.

- Nhạc tiểu tử, môn thần thông nhằm vào hồn phách này nhất định phải thu vào tay!

Lúc này, Tân Hỏa đột nhiên mở miệng, nói:

- Thời đại Hỏa Kỷ và Thời đại Địa Kỷ mặc dù cũng có thần thông nhằm vào hồn phách, nhưng cũng không có hệ thống rõ ràng. Môn thần thông này có uy lực cực mạnh, đã hình thành nên hệ thống, hẳn là đã kết hợp lực lượng của sáu đại Bí cảnh Nguyên thần thi triển ra, thuộc về hệ thống thần thông Bàn Cổ Lục Đạo, nhất định phải nghiên cứu cẩn thận một chút. Nói không chừng còn có thể từ trong này biết được một chút bí mật của tồn tại tà ác đã phong ấn Phục Hy Thần Tộc kia!

- Mặc dù vị Đại Phán quan kia đã nói như vậy, nhưng hiện tại cũng cần phải biến báo một chút. Bằng không, trong Địa Ngục Luân Hồi không có thần thông bảo hộ, cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Vi phạm thệ ngôn ngược lại không có gì, quan trọng là nhất định phải cứu được người kia ra. Cũng may vị Đại Phán quan kia không ở tại Lục Đạo Giới này, đoán chừng cũng rất khó gặp mặt hắn!

Sau đó, hai người mỗi người đều truyền thụ một nửa thần thông Lục Hồn Phiên cho Chung Nhạc. Chung Nhạc đạt được môn thần thông này, nhất thời cảm thấy văn lộ Đồ đằng trong đó quả nhiên thần diệu khó lường, huyền cơ tầng tầng.

- Môn thần thông này là do vị Đại Phán quan kia đặc biệt truyền cho. Lúc đó, hắn đã từng nói với chúng ta, muốn chúng ta không được ngoại truyền...

- Chung sư đệ, huynh đệ chúng ta đã thề không ngoại truyền môn thần thông này, bất quá lại có một biện pháp biến báo. Mỗi người chúng ta chỉ truyền cho ngươi một nửa môn thần thông Lục Hồn Phiên này. Tính như vậy, ta không có hoàn toàn truyền thụ cho ngươi, mà huynh đệ ta cũng không có hoàn toàn truyền thụ cho ngươi, sẽ không tính là vi phạm thệ ngôn rồi!

- Tiến vào Địa Ngục Luân Hồi, ta cũng cần có thần thông để tự bảo vệ mình!

Bệ và Ngạn kiểm tra một phen, nói:

- Hai vị, có thể truyền thụ cho ta môn thần thông Lục Hồn Phiên này không?

Văn lộ Đồ đằng trong Lục Hồn Phiên đều là văn lộ Đồ đằng hồn phách, chia làm sáu chủng, mỗi một chủng lại có một trăm lẻ tám loại, tổng cộng sáu trăm bốn mươi tám loại. Các văn lộ Đồ đằng tổ hợp với nhau, biến thành một tấm Lục Hồn Phiên, chuyên nhằm vào ba hồn bảy vía. Chỉ cần hồn phách còn thuộc về Lục Đạo quản hạt, liền sẽ bị môn thần thông này khắc chế.

Bệ có chút chần chờ, nói:

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Thần thông Bàn Cổ Lục Đạo cực kỳ thâm ảo khó giải, mà Lục Hồn Phiên quả thật có rất nhiều liên hệ với thần thông Bàn Cổ Lục Đạo. Hắn lập tức nói với Bệ và Ngạn:

Hai huynh đệ Bệ, Ngạn thương nghị một phen, sau đó nói:

Khâu Cấm Nhi không chút để ý. Mục đích tu luyện của nàng vốn dĩ là để trị liệu chân tật của chính mình. Mục đích tu luyện hiện tại là muốn đuổi kịp bước chân của Chung Nhạc. Về phần thành tựu của chính mình có thể lớn bao nhiêu, thực lực có thể mạnh tới đâu, nàng cũng chưa từng suy nghĩ qua.

Ngạn khẽ nhíu mày, nói:

Bệ và Ngạn lấy ra hai khối Linh bài, giao cho Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, để cho hai người đeo ở bên hông. Lại lấy ra hai bộ áo liền quần, là một bộ hắc bào, một bộ bạch bào, để cho hai người mặc vào.

Chung Nhạc lập tức tinh tế tìm hiểu. Ba ngày sau, Khâu Cấm Nhi xuất quan, khí tức so với trước đây còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể đột phá, khiến cho Tiên Thiên Chân Linh thức tỉnh.

- Hiện tại chỉ còn cách một tầng giấy mỏng cuối cùng. Nếu có thể lĩnh ngộ, lập tức sẽ có thể đột phá, nếu lĩnh ngộ không được, sợ rằng sẽ vây khốn ngươi cả đời!

- Đây là vì sao?

- Chậm đã! Mặt nạ này còn có huyền cơ, vừa đeo vào sẽ lập tức tiến vào Địa Ngục Luân Hồi. Khi nào tháo xuống, sẽ liền trở về đây!

Bạch Thương Hải nhất thời ngẩn ngơ, vò đầu nói:

Trên bộ pháp bào lạc ấn các loại văn lộ Đồ đằng quỷ dị, âm phong trận trận, thêu hình mây đen thảm đạm, hẳn là một loại Thần binh. Chỉ là so với bất luận Thần binh gì trước đây Chung Nhạc từng nhìn thấy đều có chỗ bất đồng, cũng không biết là vật gì luyện thành.

- Chúc các ngươi chết luôn trong Địa Ngục Luân Hồi, hồn phi phách tán!

Hai kiện trường bào này cực kỳ rộng lớn, trùm đầu bao phủ toàn thân hai người lại, vạt áo dài chấm đất, che phủ luôn bàn chân, nhìn qua giống như cách mặt đất bay đi vậy.

Trong đại dương Quỷ hỏa mênh mông, từng đóa từng đóa bọt khí phiêu phù, bọc theo từng cỗ từng cỗ linh hồn chậm rãi nổi lên, bay về phía trên thiên không.

Tấm mặt nạ này vừa mới gắn lên trên mặt, không gian bốn phía lập tức trở nên vô cùng thảm đạm, âm phong trận trận thổi quét, thiên địa nhất thời biến thành cực kỳ bất đồng. Chung Nhạc dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Bệ Ngạn Nhai Vực vốn dĩ vô cùng thần thánh, hiện tại ở trong mắt hắn lại giống như là Địa Ngục vậy, khắp nơi đều là Quỷ hỏa. Quỷ hỏa luyện thành một mảnh hải dương hỏa diễm xanh biếc âm u, chiếu rọi hết thảy mọi thứ thành một màu xám ngắt.

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, cầm tay của Khâu Cấm Nhi, hai người đeo mặt nạ lên.

Bệ và Ngạn lại lấy ra hai cái mặt nạ, cũng là một đen một trắng. Chung Nhạc đang muốn đeo vào, Bệ đã vội vàng nói:

- Nguyền rủa như thế nào?

- Càng hung càng tốt!

Bạch Thương Hải tế khởi Âm Thần, nguyền rủa nói:

Chung Nhạc có chút nghi hoặc hỏi:

- Địa Ngục Luân Hồi và thế giới hiện thực chúng ta cũng đều nằm trong một thế giới đồng nhất, bất quá lại thuộc hai không gian bất đồng. Hai không gian này trọng điệp với nhau. Bạch sư đệ, ngươi tế khởi Chú Linh của ngươi, nguyền rủa hai người bọn họ một câu, để cho bọn họ tiêm nhiễm một tầng âm phong oán chú!

Ngạn dặn dò:

- Là bảo vật trong Địa Ngục Luân Hồi! Sau khi ngươi đeo lên sẽ biết được ngay!

Mà hết thảy đám người Bệ, Ngạn, Sư Bất Dịch, Quân Tư Tà đều biến mất không thấy đâu nữa. Bất quá, Thần điện Bệ Ngạn vẫn như cũ ở bên người, cũng không có thay đổi.

- Hai vị cẩn thận!

Thanh âm của Bệ và Ngạn chợt truyền tới, phảng phất như xuyên qua thời không xa xôi, cách bọn họ một khoảng xa xôi không cách nào tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận