Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1510: Đại chiến bộc phát (2)

- Phì Di Thần Tộc thật nhiều chuyện!

Một vị Đế Quân Hoàng Đình thị leo lên Tinh kiều, hừ lạnh một tiếng, sau đầu bay ra một đạo kim quang, xoay quanh cái đầu của Ba Hoàng một vòng. Cái đầu thật lớn của Ba Hoàng nhất thời rơi xuống trong Tinh hà. Đột nhiên, thân thể không đầu của Ba Hoàng lại mọc ra một cái đầu khác, cũng không dám lại làm càn, lập tức chui vào trong Tinh hà, biến mất không thấy đâu nữa.

- Thân ngoại thân của Phì Di Thần Tộc?

Vị Đế Quân kia kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng. Ba Hoàng mặc dù là Hoàng của Phì Di Thần Tộc, nhưng so với một Đế Quân đẳng cấp như hắn vẫn còn kém hơn rất nhiều. Những Đế Quân Hoàng Đình thị còn lại leo lên Tinh kiều, cùng với đại quân công thành.

Trong Tinh hà phía dưới, vô số Tạo Vật Chủ hình thể thật lớn đang không ngừng gây sóng gió. Phù Tang Thần Thụ và Chư Thiên Thần Đạo Chung lại càng là nhiều lần giao phong với nhau. Vô số sợi rễ hấp thu năng lượng của Tinh hà, ngàn cành vạn nhánh cùng nhau chống lại Chư Thiên Thần Đạo Chung. Uy năng của Chư Thiên Thần Đạo Chung mạnh mẽ khôn cùng, nhưng cũng không thể nào lướt qua được Tinh hà.

Mà trên tường thành, Tiên Thiên Cấm Quân nhấc lên Nỗ Huyền Xa, không ngừng bắn về phía đám Đế Quân Hoàng Đình thị, ngăn cản bước chân của bọn họ. Còn có vô số Thần Quang Pháo không ngừng bắn về phía Tinh kiều, nỗ lực oanh gãy Tinh kiều, giết chết đám Thần Ma trên cầu. Ngoài mặt tường thành còn giăng ra thiên la địa võng, ngăn cản đám Thần Ma Hoàng Đình thị bám vào tường thành leo lên. Tướng sĩ trên tường thành tay cầm trường thương, đâm giết đám Thần Ma Hoàng Đình thị treo ở trên lưới.

Một cỗ chấn động kịch liệt truyền tới. Một vị Đế Quân giết tới dưới cửa thành, tế khởi một mặt Thần kính. Quang mang trong Thần kính như trụ, không ngừng oanh kích cửa thành, khiến cho ngay cả thành lâu cũng không ngừng run rẩy.

- Tế Tinh Quang Kính!

- Treo Lồng đèn Thần Dương! Đốt Thái Dương Châu!

Đúng lúc này, từng vị từng vị Đế Quân Hoàng Đình thị leo lên thành lâu, bao vây Chung Nhạc lại. Đột nhiên, một tiếng cười lớn truyền tới:

Đình Đạo Cực lại quát lớn. Từng chiếc từng chiếc Phi Vân Xa bay tới, đám Thần Ma trên xe tế khởi Phi Vân Xa. Vô số sợi thang mây thật dài khoác lên trên tường thành, vô số Thần Ma điên cuồng dọc theo thang mây bò lên trên.

Đình Đạo Cực giận dữ, mạnh mẽ giết lên thành lâu. Đúng lúc này, hậu phương đại quân Hoàng Đình thị đột nhiên đại loạn. Đại quân chín Trấn mười hai Bảo từ phía sau lưng bọn họ giết tới, xé rách hậu phương đại quân Hoàng Đình thị. Ở phía trước, Chung Nhạc thu toàn bộ Tiên Thiên Cấm Quân trên tường thành vào trong Bát Trận Đồ, thôi động Tiên Thiên Bát Quái, ở trên thành lâu ngăn cản Đình Đạo Cực. Đình Đạo Cực căn bản không thể giết vào Trấn Thiên Quan.

Đình Đạo Cực gầm lên một tiếng, đích thân leo lên Tinh kiều. Chỉ thấy ngàn vạn cây đại kỳ nhao nhao xuất hiện trên không trung. Bàn tay Đình Đạo Cực liên tục vươn ra, cầm lên từng cây từng cây đại kỳ vung tay phóng ra. Vô số cây đại kỳ bắn vào trên không Trấn Thiên Quan, cắm vào trên những tấm gương kia, mặt cờ mở ra, ngăn cản kính quang.

- Dịch Quân Vương, viện quân Lũy Bích Quan ta cũng đã tới!

Kim Hà Hề lớn tiếng hạ lệnh. Trong thành nhất thời dâng lên ngàn vạn tấm gương, cấu thành một mảnh thiên mạc, chiếu rọi vô số Tinh quang trong Tinh hà. Ngàn vạn đạo quang mang chiếu xạ xuống, không biết bao nhiêu Thần Ma Hoàng Đình thị nhất thời bị kính quang khiến cho bốc hơi.

- Dịch Quân Vương, Ngự Thiên Quan tới viện trợ!

- Phi Vân Xa!

- Tế cờ!

Từng cây từng cây đèn lồng được treo lên trên tường thành. Vô số tướng sĩ Kim Ô thị nhao nhao biến thành Kim Ô, bay vào trong đèn lồng. Trong đèn lồng nhất thời Thần hỏa bốc lên hừng hực, giống như từng con từng con Nộ Long bay ra, đốt cháy từng chiếc từng chiếc Phi Vân Xa và từng sợi từng sợi thang mây. Chi quân đội Kim Ô thị này là của hồi môn của nàng, số lượng cũng không nhiều lắm. Lồng đèn Thần Dương cũng là vật hồi môn, hiện tại cũng đều bị nàng dùng vào trong chiến trường.

Trong Lũy Bích Phi Thành và Ngự Thiên Phi Bảo lại có Cự nhân nổi trống, tiếng trống vang vọng thiên ngoại, sĩ khí dâng cao. Đa Âm Đế Quân và Phủ Nhai Đế Quân rất nhanh đã giết lên thành lâu, hội hợp với Chung Nhạc.

Kim Hà Hề lập tức truyền lệnh:

- Lui! Mau lui về phía sau!

Lại có một tiếng cười lớn khác truyền tới:

Đình Đạo Cực vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Đa Âm Đế Quân và Phủ Nhai Đế Quân mỗi người suất lĩnh ngàn vạn Thần Ma từ hai cánh xông tới, giết vào chiến trường. Lũy Bích Phi Thành thật lớn và Ngự Thiên Phi Bảo va đụng lung tung. Vô số tướng sĩ Thần Ma trên Lũy Bích Phi Thành tế khởi ngàn vạn Thần binh, Ma Thần binh, tàn sát bốn phía. Mà trên Ngự Thiên Phi Bảo thì quang tiễn phóng ra như mưa, bắn về phía Hoàng Đình thị.

Trận chém giết này giằng co suốt mười mấy ngày. Cuối cùng, Lâu Chính Sư và Đình Đạo Cực rốt cuộc lui về phía sau hai Tinh địa, mượn Chư Thiên Thần Đạo Chung bức lui đại quân của Trấn Thiên Quan, Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan.

- Binh sĩ Hoàng Đình thị lui ra khỏi chiến trường!

Trên chiến trường, một gã Chân Thần Hoàng Đình thị ôm lấy một cỗ thi thể, phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế.

- Đạo Cực huynh, mau lui về phía sau!

Gã Chân Thần Hoàng Đình thị kia ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn nàng. Lê Hoa chém ra một đạo quang mang, cái đầu của gã Chân Thần Hoàng Đình thị kia rơi xuống đất.

Lâu Chính Sư đột nhiên hạ lệnh cho Thủy sư Thiên Đình lui ra khỏi chiến trường. Bản thân hắn thì tế khởi Thiên Hà Trận Đồ, biến thành một đạo Tinh luân thật lớn, va chạm với Trấn Thiên Hà Đỉnh một cái, bức lui Thủy sư Âm Khang thị, cao giọng nói:

Chung Nhạc đứng trên thành lâu, nhìn về phía trước quan. Chỉ thấy tướng sĩ Tiên Thiên Cấm Quân đang lúc quét dọn chiến trường. Trận ác chiến này khiến cho khắp nơi trên chiến trường đều là thi thể, đầy mặt đất đều là mảnh vỡ Thần binh, còn có không ít Thần Ma tàn phế ngã vào trong vũng máu, không thể đuổi kịp bộ đội lui lại.

Hỏa quang thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng đám thi thể trong chiến trường, bóng ảnh lay động, sáng tối bất định.

Trên thành lâu, Chung Nhạc thở dài một tiếng.

Trong lòng Đình Đạo Cực một mảnh lạnh lẽo, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy đại quân Hoàng Đình thị tử thương thảm trọng, bại cục đã định, chỉ đành thầm than một tiếng, truyền lệnh xuống:

Hai chân hắn đã bị chặt đứt, cỗ thi thể trong ngực hẳn là thân nhân của hắn. Hắn há lớn miệng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng bởi vì quá bi ai, toàn bộ ngôn ngữ đã tới trên mép cũng không có lực để thốt ra, chỉ có thể phát ra thanh âm a a. Đó là tiếng khóc xé lòng!

Thống soái Đoài trận của Tiên Thiên Cấm Quân, Lê Hoa tiến lên phía trước, khom người nói:

- Sư huynh, ta xuất thủ rất nhanh, sẽ không có thống khổ!

Hắn cùng với hơn mười vị Tộc lão đích thân đoạn hậu, ngăn cản Tiên Thiên Cấm Quân, Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan truy kích. Bất quá, đám người Phù Lê, Phù Liệt và Mục Tô Ca suất lĩnh đại quân từ hai cánh tiến công, không ngừng tằm ăn rỗi, vẫn khiến cho Hoàng Đình thị tổn binh hại tướng vô số.

- A a a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận