Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1701: Đại ấn Thương Thiên (2)

Tà Dương từ trong khỏa Tà Nhãn kia đi ra. Sau lưng hắn, khỏa Tà Nhãn thật lớn chậm rãi bay lên cao, giống như một tấm gương dựng thẳng sau lưng hắn:

- Nếu Trác Nha không ở đây, vậy ba người chúng ta sẽ đọ sức một trận, luận xem ai thắng ai bại, sau đó mới quyết định quyền sở hữu Dịch Quân Vương!

Ánh mắt Thần Hạ Các chớp động, bất động thanh sắc, nói:

- Cũng được! Đề nghị này vô cùng công bằng! Ba nhà chúng ta đều có lai lịch cổ lão, trước đây cũng từng có mấy phần giao tình, vẫn là không nên dễ dàng xé rách mặt!

Ba người thương nghị hoàn tất, đột nhiên một đạo thanh âm khàn khàn vang lên, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ các ngươi quyết định như thế nào, ta nhất định muốn Dịch Quân Vương phải chết ở nơi này!

Trong lòng ba người nhất thời giật mình:

- Trác Nha vậy mà cũng chạy tới!

- Các vị, các ngươi đại khái đã quên lời thề mà các ngươi đã lập ra rồi a? Các ngươi đã từng phát thệ với thần thông của ta, kẻ nào dám động ta, không ngại thử xem một chút!

Cũng ngay khoảnh khắc hắn động thủ, Trác Nha, Phượng Ngọc Hoàn và Tà Dương đồng thời xuất thủ công kích về phía Chung Nhạc. Phượng Ngọc Hoàn và Tà Dương là có sư mệnh trong người, không thể không động thủ, mà Trác Nha lại là vì vợ con chính mình bị Chung Nhạc thời điểm say rượu giết không còn một mống, lửa giận công tâm.

Bốn người ai nấy cũng đều kiêng kỵ lẫn nhau. Trác Nha khẽ cắn răng, đang định tế khởi Vũ Quang Bình. Đúng lúc này, Phượng Ngọc Hoàn tế khởi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, Tà Dương thôi động Thần kính Tà Nhãn, tình hình hết sức căng thẳng.

Hắn ngay lập tức mạnh mẽ xuất thủ. Về phần lời thề mà Chung Nhạc đã nói, hắn vẫn còn có chút lưu tâm, cũng không trực tiếp bộc phát ra toàn bộ lực lượng của chính mình, mà lưu lại một phần lực lượng, đề phòng bất trắc.

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Hạ Các sư huynh, Ma Nguyên Liệt đã đợi ngươi rất lâu rồi!

Chung Nhạc theo thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy Trác Nha đầy mặt sương lạnh, xuất hiện ở phía sau Cổ thuyền, bộ dáng sát khí ngập trời. Trác Nha nhìn thấy hắn, trong mắt sát cơ mãnh liệt, lạnh lùng nói:

Phượng Ngọc Hoàn và Tà Dương thủ hạ lưu tình, không thống hạ sát thủ với Chung Nhạc, phân nửa lực lượng lại dùng để ngăn chặn Thần Hạ Các, phân nửa lực lượng dùng để bắt giữ Chung Nhạc. Mà Trác Nha thì đã triệt để động sát tâm, thậm chí không tiếc chống lại mệnh lệnh của Nguyên Nha Thần Vương.

- Hiện tại tất cả các ngươi đều đã tới rồi! Chư quân, Dịch mỗ ở đây, kẻ nào tới lấy đầu của ta đi nhận thưởng?

- Dịch Quân Vương, ngươi giết vợ con ta, diệt chủng tộc ta, mặc kệ kẻ nào bảo vệ ngươi, ta cũng tất phải diệt trừ ngươi!

Trong mắt Thần Hạ Các chớp động tinh quang. Hắn cách Chung Nhạc gần nhất, hơn nữa Kim Long do Kim Thừng biến thành đã khóa chặt Cổ thuyền của Chung Nhạc, trước mắt là thời cơ tốt nhất để hắn xuất thủ.

- Ngươi nên lên đường rồi!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

Thần Hạ Các đột nhiên rợn cả tóc gáy, cảm giác được một cỗ rung động vô cùng khủng bố truyền tới. Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt nhất thời kịch biến, thét lên một tiếng, xoay người biến thành một đạo Thần quang bỏ chạy.

Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền, không chút cử động, không có bất kỳ ý tứ phản kháng. Thần Hạ Các dù sao cách hắn gần nhất, công kích lập tức rơi xuống trên người hắn. Thần Hạ Các thấy Chung Nhạc không chút phản kháng, bản thân ngược lại không dám thống hạ sát thủ, chỉ là muốn đánh Chung Nhạc trọng thương, thuận lợi bắt đi.

Chung Nhạc thừa nhận trọng kích của hắn, khóe miệng tươm máu, mỉm cười nói:

Sau đó, bọn họ kinh hãi nhìn thấy da đầu của Thần Hạ Các bị đè bẹp, xương sọ bị đè bẹp. Cái đại ấn chậm rãi đè xuống cặp mắt hắn, tiếp theo cặp mắt Thần Hạ Các bị đè bẹp, vắt thành một tia mỏng manh. Cái đại ấn kia tiếp tục đè xuống, đè tới mũi hắn, sau đó đè tới cổ họng hắn, đè lên trên ngực hắn, đè tới hông hắn, đè tới hai chân hắn, đè tới bàn chân hắn.

Phía dưới đại ấn in điểu triện trùng văn, phức tạp mà thần bí. Thời điểm đại ấn đè xuống, hết thảy mọi thanh âm đều biến mất. Thời gian tựa hồ đình chỉ lưu chuyển. Ngôi sao bất động, nhật nguyệt không dời, thậm chí ngay cả đám thần thông công kích về phía Chung Nhạc của ba người Phượng Ngọc Hoàn, Trác Nha và Tà Dương cũng bị định trụ lại.

- Trác Nha sư huynh, Dịch Quân Vương tặng lại cho ngươi a!

Trong lòng mọi người thất kinh, chỉ thấy vô số đạo Thần hà từ trong tinh không hiện lên. Khoảnh khắc này, đám người chỉ nghe Đạo âm du dương vang lên, tối tăm khó hiểu. Đám hào quang kia tuôn ra, hình thành trên đỉnh đầu Thần Hạ Các và Kim Long một cái đại ấn, từ từ đè xuống.

Cái đại ấn kia chậm rãi đè xuống, trong mắt bọn họ là rất chậm, nhưng Thần Hạ Các lại không chút cử động, tựa hồ đã không còn một tia lực lượng nào, căn bản không thể chạy thoát.

Hắn đang đứng trong miệng Kim Long, tốc độ của Kim Long cực nhanh. Nhưng đúng lúc này, không gian phảng phất như ngưng kết lại, trở nên vô cùng đặc sệt, định trụ Thần Hạ Các và Kim Long lại giữa không trung. Con Kim Long không ngừng nhe nanh múa vuốt, thân thể vẫy vùng, vẫn luôn duy trì tư thế phi hành, toàn thân tràn ngập Thần quang. Đám Thần quang kia cũng bị định trụ lại.

Thần Hạ Các, vị Đế Quân Đại viên mãn này hoàn toàn bị đè nát, hết thảy nhục thân và Nguyên thần bị cái đại ấn này ép thành một tờ giấy mỏng. Tiếp theo, tờ giấy mỏng này cũng vỡ nát, biến thành bột mịn, bị phân giải thành địa thủy phong hỏa. Địa thủy phong hỏa bị ép thành Âm Dương nhị khí, sau đó bị ép thành khí Hỗn Độn. Thần Hạ Các triệt để biến mất khỏi thế gian này.

Cái đại ấn kia đột nhiên tản đi, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua vậy. Mà Thần Hạ Các lại hoàn toàn bị hủy diệt khỏi thế gian này.

Trong khoảnh khắc đại ấn tiêu tán, thần thông và Tiên Thiên Đế Binh do Phượng Ngọc Hoàn, Tà Dương và Trác Nha tế khởi đã khôi phục lại như thường, tiếp tục công kích về phía Chung Nhạc. Nhưng lúc này, trên mặt Phượng Ngọc Hoàn và Tà Dương lại lộ ra thần sắc sợ hãi, dốc hết toàn lực thu hồi lại thần thông và Tiên Thiên Đế Binh của chính mình, kinh hô một tiếng, xoay người điên cuồng bỏ chạy.

Khí tức cái đại ấn kia cuồn cuộn như Thiên, khí thế mênh mông như Thiên, mang tới cho tồn tại cấp Đế Quân Đại viên mãn bọn họ một loại cảm giác nghiêm nghị không thể mạo phạm, không thể khinh nhờn, không thể phản kháng.

Thanh âm Tà Dương từ xa truyền lại.

Trác Nha nhìn thấy hai người bọn họ điên cuồng đào tẩu, trong lòng cũng tràn ngập sợ hãi đối với loại lực lượng không biết này, vội vàng thu hồi thần thông và Vũ Quang Bình, xoay người bỏ đi, không dám lưu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận