Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1798: Đã bị chưởng khống (1)

Cặp mắt Trí Tuệ Thiên Vương chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Hơn nữa, lần này trong đám người sống đi tới nơi này cũng có hậu duệ của một vị tồn tại trong Đế Táng Thiên. Nói không chừng có thể mượn tay hắn, để cho tồn tại trong Đế Táng Thiên bất tri bất giác trở thành quân cờ để Táng Địa Thần Vương phục sinh!Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cật lực tránh né các hiểm địa của Táng Linh Thiên, Táng Hồn Thiên, có thể không dùng tới thần thông liền tuyệt không dùng tới thần thông, một đường bình bình an an xuyên qua hai trọng thiên. Mặc dù cũng gặp phải không ít Phệ Hồn Ma và Phệ Linh Ma, nhưng cũng tính là hữu kinh vô hiểm.

- Kỳ quái! Hai trọng thiên phía trước gian nan như thế, phía sau như thế nào ngược lại đơn giản hơn rất nhiều rồi?

Trong lòng Chung Nhạc cực kỳ nghi hoặc. Lúc này bọn họ đã đi tới Đại Xích Thiên. Đại Xích Thiên so với mấy trọng thiên phía trước lại càng hung hiểm hơn, nhưng bọn họ tiến vào nơi này lại giống như là giẫm lên đất bằng, cơ hồ không gặp phải bao nhiêu nguy hiểm đã dễ dàng xuyên qua Đại Xích Thiên.

- Chuyện ra khác thường, tất có yêu nghiệt!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, tế khởi Thiên Bàn, không ngừng thôi diễn, nỗ lực từ trong dấu vết thôi diễn ra căn nguyên khác thường. Hắn suy tính chính là hướng đi của Luân Hồi Táng Khu. Bất quá, cho dù hắn đã vận dụng Bát Quái tới thôi diễn cũng đều không có chút thu hoạch nào.

- Sự tình có chút quỷ dị!

Tâm thần Chung Nhạc có chút không yên, sắc mặt ngưng trọng, đột nhiên tế khởi Thiên Ấn, đánh một con Âm Ma hoạt động trong Đại Xích Thiên nằm dài trên mặt đất. Thiên Bàn xoay tròn, thu con Âm Ma này vào trong Thiên Bàn.

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ta cảm thấy ngươi quá đa nghi rồi! Ngươi luôn cảm thấy có kẻ nào đó muốn ám toán ngươi. Cái gì cũng đều không tính ra là chuyện tốt, nói rõ ngươi lòng nghi ngờ quá nặng. Ngươi hẳn là nên thoải mái một chút, giống như ta vậy...

- Dịch tiên sinh, ngươi đã tính toán ra cái gì rồi?

Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:

Chung Nhạc chỉ tay một cái, Thiên Bàn từ xa bay tới, rơi vào trong Tiên Thiên Bát Quái Đồ của hắn, bù đắp một vòng Thiên đạo thiếu khuyết kia. Thiên Bàn sở trường thôi diễn, Tiên Thiên Bát Quái cũng sở trường thôi diễn. Chung Nhạc đây là mượn dùng Thiên Bàn để bổ sung vòng Thiên quái thiếu khuyết trong Bát Quái, nhằm để thôi diễn nguyên nhân khiến cho tâm thần chính mình không yên. Mà bắt giữ con Âm Ma trong Đại Xích Thiên kia, lại là suy tính nguyên do dị thường trong Đại Xích Thiên.

- Vũ sư huynh, uy năng kiện bảo vật này của ta có thể sánh với Đế binh, thời điểm luyện thành dẫn tới Chư Đế xuất thủ tranh đoạt. Ngươi có biết lai lịch của kiện bảo vật này không? Đây chính là Thần khí Thiên đạo, am hiểu nhất chính là thôi diễn! Mà Tiên Thiên Bát Quái của ta nội tàng Âm Dương Lưỡng Nghi, Thần Ma Thiếu Âm Thiếu Dương Tứ Tượng, Địa Thủy Hỏa Phong Lôi Sơn Trạch bảy đạo, dùng Thiên Bàn bổ toàn Thiên đạo, năng lực thôi diễn mặc dù không nói tới thiên hạ vô song, nhưng mạnh hơn ta hẳn là cũng không vượt qua bốn người!

Hồn Đôn Vũ không hiểu ý hắn. Chỉ thấy Chung Nhạc ngồi xếp bằng xuống, toàn thân phù văn Bát Quái bay ra, không ngừng xoay chuyển xung quanh hắn, các loại Đạo âm vang lên, vang rền bên tai.

- Cái gì cũng đều không tính ra là chuyện tốt sao?

Một lúc sau, cặp mày Chung Nhạc lại càng nhíu chặt hơn. Hắn đột nhiên đứng lên, giơ giơ ống tay áo, con Âm Ma kia từ trong Thiên Bàn bay ra, đáp xuống mặt đất, nhất thời ngẩn ngơ, vội vàng nhanh chân bỏ chạy, xa xa tránh né hắn.

- Bổ khuyết Thiên đạo!

- Cái gì cũng đều không tính ra!

- Bốn người này, kẻ thứ nhất là Thiên, kẻ thứ hai là Tư Mệnh, kẻ thứ ba là Hắc Đế, kẻ thứ tư là tồn tại mà ta cho rằng là Trí tuệ nhập Đạo. Những người còn lại, ví dụ như Đại Đế, ở trước mặt ta cũng không gì hơn cái này. Nhưng hiện tại, bằng vào năng lực suy tính của ta, lại suy tính không ra khởi nguyên dị thường trong Đại Xích Thiên này, có thể thấy được...

Hồn Đôn Vũ gấp gáp hỏi.

- Có thể thấy được cái gì?

Chung Nhạc nửa cười nửa không, chỉ về phía Thiên Bàn, nói:

Sắc mặt hắn càng ngưng trọng hơn, lẩm bẩm:

Phù Tang Thụ nhấc lên một trận sóng gió thật lớn, tạo thành động tĩnh kinh người. Một lúc sau, Hồn Đôn Vũ thu tay lại, chờ đợi suốt gần nửa ngày, thủy chung cũng không thấy Địa Xích Thiên Vương tới đây.

- Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử đại náo nơi này, nhìn một chút xem có thể kinh động tới Địa Xích Thiên Vương hay không. Nếu hắn xuất hiện, vậy thì cũng thôi, nếu hắn không xuất hiện, nói rõ quả thật đã có kẻ đã hỗn loạn thiên cơ, khiến cho ta tính không ra mục đích thật sự của hắn!

Trong lòng Hồn Đôn Vũ vừa kinh lại hãi, tâm thần bất ổn, lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn, nói:

- Có thể thấy được thiên cơ đã bị hỗn loạn, đã bị mê muội rồi, khiến cho ta tính không ra bất kỳ thứ hữu dụng gì!

Trong lòng Hồn Đôn Vũ lo lắng không thôi. Địa Xích Thiên Vương tất nhiên là tồn tại mạnh mẽ khôn cùng, không phải dễ dàng đối phó giống như Cực Lạc Thiên Vương vậy, bọn họ thật sự có thể chạy thoát từ trong tay hắn sao?

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc hỏi.

- Nơi này tựa hồ còn có một cây Thánh dược!

Chung Nhạc nghênh nghênh ngang ngang đi vào Địa Xích Thiên Vương Điện, hung hăng cướp đoạt một phen, cướp đoạt sạch sẽ bảo tàng trong Thiên Vương Điện không chưa làm thứ gì.

Qua không bao lâu, hai người rốt cuộc dưới sự dẫn đường của con Âm Ma tìm được cung điện của Địa Xích Thiên Vương. Trong cung điện quả nhiên một mảnh trống rỗng, chỉ có số ít mấy gã Ma đầu canh gác. Thực lực đám Ma đầu này tuy mạnh, nhưng dưới công kích của Thiên Ấn, Mộ Cổ và Phù Tang Chi, đám Ma đầu này rất nhanh đã bị đánh cho điên cuồng bỏ chạy.

Chung Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, nói:

- Nếu ngươi đoán sai thì sao đây?

- Vậy thì đào tẩu a!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói.

Hồn Đôn Vũ nửa tin nửa ngờ, lập tức thôi động Phù Tang Chi, biến thành Phù Tang Thụ, quét ngang bốn phương tám hướng. Hắn trong khoảng thời gian này tinh nghiên công pháp của Hỗn Độn thị, đã có không ít lĩnh ngộ. Áp chế của Luân Hồi Táng Khu đối với hắn càng ngày càng nhỏ. Hiện tại, thực lực của hắn cơ hồ không chênh lệch bao nhiêu so với ngoại giới.

- Nếu chúng ta đã rơi vào tính toán, vậy hiện tại sẽ có thể tùy tiện làm bậy một phen. Trong cung điện của Địa Xích Thiên Vương nói không chừng sẽ có không ít bảo vật, tự nhiên là phải nhân cơ hội cướp đoạt một phen! Ngươi yên tâm! Nếu chúng ta thật sự rơi vào tính toán, vậy trong cung điện của Địa Xích Thiên Vương nhất định là phòng ngự trống rỗng, chúng ta tới nơi đó sẽ không gặp phải bất luận cường địch gì!

Chung Nhạc lại bắt lấy một con Âm Ma, để cho con Âm Ma này dẫn đường, nói:

- Chúng ta đi a, đi cung điện của Địa Xích Thiên Vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận