Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2114: Minh Di (1)

Vân Quyển Thư nhìn Thần Đế Cung ở phía xa, chỉ thấy thiên đạo chói áng, tim khẽ động, dặn dò xung quanh:

- Mục tặc sắp quyết chiến, thông báo cho chúa công. Mặc sư đệ, điều động toàn bộ thủ quân của vạn thành đến đây!

- Không cần, ta tới rồi đây!

Tiếng Chung Nhạc vọng tới, Vân Quyển Thư vội nhìn thì thấy con thuyền cổ nghìnc ành dang bay tới, trên thuyền là các vị cổ thần, còn có những cỗ quan tài đen khổng lồ.

- Ừm, Phục Hy thị tới rồi!

Tiên Thiên Thần Đế nhìn địch cung phía xa, tim khẽ động, đột nhiên nói:

- Khí vận thật kinh người!

Đông đảo Thần Vương, Thần Đế nhìn sang, tâm thần chấn động, thấy địch cung thần quang ngập trời, đó là khí vận Thiên Đế, cường thịnh vô cùng. Khí vận Thiên Đế của Chung Nhạc khiến những người như họ cũng thấy run rẩy, đều có cảm giác không ổn.

- Thiên Ngục, tế bảo vật, mời chư đế chư vương!

Mấy người Mục Tiên Thiên khóe mắt co giật, cảm ứng được từng luồng khí tức đáng sợ truyền ra từ Lục Đạo Giới Châu.

Mục Tiên Thiên ánh mắt lay động, cười:

Thiên Ngục chi chủ tế Thiên Ngục lên, Thiên Ngục chấn động, từng quả Lục Đạo Giới Châu bay ra, lơ lửng trước mặt mọi người.

Thiên lên tiếng, từ tối nói:

Hoàng thái tử Phục Thương là người mạnh tới mức nào? Tu vi thực lực theo sát Mẫu Hoàng Đại Đế, hắn cũng bị trấn áp trong Thiên Ngục, là một trong số những viên Lục Đạo Giới Châu kia. Những người bị trấn áp trong Thiên Ngục có lẽ còn đáng sợ hơn!

So sánh thì khí vận của Mục Tiên Thiên thua kém Chung Nhạc rất nhiều.

Trong Thiên Ngục rốt cuộc trấn áp ai, tới giờ vẫn là chưa rõ. Cho dù là Thiên Đế thời đại Thần Kỷ cũng không biết nhiều. Chỉ có khi Tư Mệnh đánh cắp Thiên Ngục thì Mục Tiên Thiên mới biết được một vài điều bí mật.

- Khí vận và chiến cục không có liên quan gì quá lớn, không ảnh hưởng được tới kết quả. Khí vận của ngươi đúng là không địch lại hắn, nhưng ngươi có thiên số, thiên mệnh, có ta.

- Thiên tử, đây là có tà ma dùng trí tuệ chi đạo làm suy giảm khí vận của ngươi.

Tiếng của Thiên truyền tới.

Mục Tiên Thiên đếm thì thấy ở đây có tất cả một trăm linh bảy viên Lục Đạo Giới Châu, ngoài thượng cổ chư đế bị Thiên trấn áp thì còn có Tiên Thiên Thần Thánh!

- Trí tuệ không bằng thần thông, thần thông không bằng thiên số. Trẫm rất muốn biết câu này rốt cuộc đúng hay sai.

Thời đại Địa Kỷ năm xưa kết thúc, thiên hạ hỗn loạn một thời gian, chắc chắn Thiên đã nhân cơ hội đó trấn áp những Thần Vương không thần phục mình!

Đó chính là trong Thiên Ngục trấn áp một số kẻ mạnh như Phục Thương!

- Thượng cổ chư đế đã trải qua trận chiến thần thành lần thứ ba, tử thương quá nửa, cộng với trận chiến Tổ Đình và số người chết già, số người ẩn cư, có lẽ chỉ còn lại trăm vị. Mà những vị đế này có lẽ đều ở trong số Lục Đạo Giới Châu này rồi.

- Địa Sư Thần Vương!

- Bệ hạ, Minh Di Đế và ta tề danh, vô cùng hung ác.

- Trí tuệ không bằng thần thông, thần thông không bằng thiên số. Chung đạo hữu, ngươi thua rồi!

- Minh Di Đế!

Tiếng của Thiên truyền tới:

Những viên Lục Đạo Giới Châu chấn động, từ từ giải ấn, lộ ra những vị cường giả cổ xưa cường đại bị nhốt bên trong!

Minh Di Đế hoạt động cơ thể một chút, ngẩng lên nhìn Thiên, lạnh nhạt nói:

Lục Đạo Tinh Hà của những viên Lục Đạo Giới Châu đó đột nhiên thu nhỏ lại, quất quanh người những vị thượng cổ thiên đế và Tiên Thiên Thần Thánh kia, không còn cản trợ sự vận động của họ nữa.

- Sau khi trận chiến này kết thúc chư quân sẽ được tự do!

Phía sau Mục Tiên Thiên, Thao Quang tiên sinh khóe mắt co giật, nhìn chăm chăm vào một vị, nói nhỏ:

Nàng ta thầm nghĩ:

- Thiên số nằm ở bên ta, ngươi có bản lĩnh gì mà đòi chống lại ta?

- Chư vị nếu muốn thoát khỏi Thiên Ngục thì hãy toàn lực chiến đấu!

Mục Tiên Thiên tim khẽ chấn động, tề danh với Thao Quang tiên sinh vậy không phải là một vị cấp Thái Cổ Thần Vương hay sao?

Mục Tiên Thiên tam thần bình tĩnh lại, hơn trăm vị thượng cổ đại đế mạnh như Phục Thương hoàngt hái tử, hai vị cấp Thái Cổ Thần Vương, chiến lực cấp cao của nàng ta lần này đã hơn xa Chung Nhạc rồi!

- Một vị Thái Cổ Thần Vương khác, mất tích rất nhiều năm, không ngờ lại bị Thiên trấn áp trong Thiên Ngục!

Khóe mắt Thao Quang tiên sinh lại co giật, tiếng khàn lại:

- Thần mà sinh linh Hậu Thiên tế tự ra lại phản bội họ. Loại thần tế tự này đúng là không đáng tin, còn giả dối hơn cả Tiên Thiên Thần Ma.

Trên mặt Thiên hiện lên một con mắt, lạnh lùng nói:

- Không phải chúng sinh tế tự sinh ra ta, mà là sự tham lam của chúng sinh sinh ra ta. Nếu chúng sinh không có tham niệm thì cũng sẽ không tế trời. Lê dân tế trời chính là cầu mưa thuận gió hòa, đó là tham, tham cho bản thân. Quốc quân tế trời cầu quốc thái dân an, đó cũng là tham, chính là muốn mình thống trị được dài lâu. Kẻ bệnh tật tế trời để trị bệnh, là tham, kẻ nghèo khó tế trời là cầu tài, đó là tham. Kẻ giàu có tế trời là muốn nhiều tài sản ơn, cũng là tham! Mọi ý niệm cầu trời của chúng sinh đều là sự tham lam, là tà niệm, sao lại đòi ta không tham, không tà niệm?

Minh Di Đế phì cười, quay người lại nhìn đại doanh đối diện, khẽ động dung, nói:

- Thất Đạo Luân Hồi? Trận pháp hay thật! Thế gian này lại xuất hiện mọt trận pháp hoành tráng như thế, đúng là kỳ tài đời nào cũng có, không hề thua kém thời đại Đạo Tôn. Trận pháp này xứng đáng cho ta ra tay!

Thao Quang tiên sinh không kìm được nói:

- Minh Di, không được khinh địch, Thất Đạo Luân Hồi đã xác lập rồi.

Minh Di Đế sắc mặt biến đổi, kêu lên:

- Thất Đạo Luân Hồi xác lập rồi? Ai xác lập? Lẽ nào là Đạo Tôn mới đã sinh ra rồi?

Các thượng cổ đại đế khác cũng không kìm được biến sắc, vô cùng chấn kih.

Thao Quang tiên sinh trầm mặc một chút, nói:

- Phong thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận