Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 690: Đoạn tuyệt thần thông (2)

Hắn lại tế khởi Hồn Thiên Đồ, chỉ thấy quyển đại đồ càng lúc càng lớn, giống như một tấm sa mỏng, bao phủ lên toàn thể Thái Dương Hệ. Hồn Thiên Đồ hóa thành vô số tinh không, ngăn cách Thiên Hoàng Đế Đạo, chặt đứt liên hệ giữa Tinh hệ Thái Dương với ngoại giới.

Nếu có Thần Ma hoặc là sinh linh hậu thế từ trong Tổ Tinh bay ra, cũng chỉ sẽ xông vào tinh không trong Hồn Thiên Đồ, không thể tiến vào thế giới chân thật. Trong Hồn Thiên Đồ này có hư ảnh của vũ trụ vô ngần, cho dù là Thần Minh phi hành ở trong đó cũng vĩnh viễn không thể bay tới điểm cuối. Sinh linh của Tổ Tinh nghĩ muốn bay ra quyển Hồn Thiên Đồ này, căn bản là không có khả năng.

Tử Quang Quân Vương tinh tế quan sát, chỉ thấy quy tắc thiên địa của Tinh hệ Thái Dương đang dần dần thay đổi, vô tri vô giác cải tạo. Nghĩ muốn hoàn toàn thay đổi cái Tinh hệ của Tổ Tinh này thành một thế giới không thể tu luyện, sợ rằng cần tốn thời gian mấy ngàn năm.

- Hồn Thiên Đồ bị đốt ra một cái lỗ nhỏ, không nghĩ tới sau khi tế khởi, lỗ nhỏ lại trở nên lớn như vậy!

Sắc mặt hắn có chút cổ quái, nhìn cái động khẩu xuất hiện trên Hồn Thiên Đồ này, chỉ sợ đủ để nhét vào cả một khỏa Tinh cầu. Tử Quang Quân Vương thầm biết không thích hợp, lập tức vận chuyển từ một phiến tinh không khác tới một khỏa Tinh cầu, nhét nó vào trong động khẩu, trong lòng thầm nghĩ:

- Hiện tại, cái Tinh hệ này đã có thêm ngôi sao thứ tám rồi!Ở trên Tinh vực Tử Vi, sau khi Tử Quang Quân Vương rời đi, mấy tôn Thần Minh còn lại cũng không còn tâm tư ăn thịt uống rượu. Đám Thần Minh phân chia rượu thịt, sau đó giải tán đi. Khương Y Kỳ thu thập một phen, đi tới Nhân Hoàng Cung dưới Khôi Hòe Thụ, cầu kiến Khôi Hòe thị Nông Hoàng.

- Khổ cực cho Y Kỳ rồi!

Nông Hoàng lúc này đã cực kỳ già nua, mời Khương Y Kỳ ngồi xuống, ho khan nói:

- Nhân Hoàng có thể yên tâm! Ta sẽ an bài nó thỏa đáng! Xin hỏi Nông Hoàng, vì sao lại coi trọng Tổ Tinh như vậy?

Khương Y Kỳ cười nói:

- Còn phải làm phiền ngươi đưa nó tiến vào Lục Đạo Luân Hồi chuyển thế!

- Ta đã an bài một truyền nhân, chính là đang ở trên Tổ Tinh, hy vọng hắn có thể từ trong Tổ Tinh đi ra, tái tạo lại huy hoàng của Nhân Tộc. Nhân Tộc ta cần có một tôn Đế Hoàng, một tôn Thiên Đế! Bất quá, sợ rằng ta không thể kiên trì tới một khắc kia rồi. Y Kỳ, tương lai nếu như ta qua đời, ngươi sẽ là Nhân Hoàng đời tiếp theo!

- Vì Nhân Tộc, đây chỉ là chuyện đương nhiên! Ta chỉ là đốt Hồn Thiên Đồ ra một cái lỗ nhỏ mà thôi. Mà Chư Cương Liệp lại hiến ra thân thể của chính mình, chỉ có thể tiến vào Lục Đạo Luân Hồi chuyển thế rồi!

Ánh mắt Nông Hoàng sâu xa, ngữ khí buồn bã nói:

- Nếu không có ngươi, đường đi của Tổ Tinh sẽ hoàn toàn bị chặt đứt rồi!

- Ta là Liệt Sơn thị, tương lai nếu như ta trở thành Nhân Hoàng, sẽ xưng là Viêm Hoàng. Chỉ là, ta không phải là Nhân Tộc thuần khiết, đảm nhiệm chức vị Nhân Hoàng, sợ rằng sẽ không thể phục chúng!

Nông Hoàng gật đầu, nói:

Khương Y Kỳ cúi thấp người, nói:

Nông Hoàng thở dài một tiếng, ánh mắt tĩnh mịch:

Một ngày đó vừa tới, toàn thể Thái Dương Hệ dần dần biến thành địa phương không thể tu luyện, rất nhiều Thần Ma và Luyện Khí Sĩ bị vây ở chỗ này. Trải qua thời gian mấy ngàn năm sau, lại không có thêm tu sĩ nào xuất hiện nữa. Khoa học kỹ thuật hưng thịnh, Luyện Khí Sĩ trở thành thất truyền, đây là chuyện về sau.

Khương Y Kỳ mỉm cười nói:

Trên mặt trăng, Chung Nhạc tìm được đám người Cô Hồng Tử. Đám người gặp nhau, Bạch Thương Hải hỏi:

- Chỉ cần tâm hướng Nhân Tộc, liền đã đủ rồi!

- Không biết trên Tổ Tinh, truyền nhân này của ta có thể từ trong Tổ Tinh đi ra hay không... Tổ Tinh bị phong tỏa cũng là chuyện tốt! Như vậy, lực chú ý đối với Tổ Tinh sẽ liền giảm đi rất nhiều, sẽ cho hắn cơ hội và thời gian trưởng thành lên...Chung Nhạc phi hành suốt mấy tháng đằng đẳng, cuối cùng cũng đi tới trên mặt trăng. Mà lúc này, cách thời điểm Hồn Thiên Đồ đoạn tuyệt Thiên Hoàng Đế Đạo, Thần thụ Khoa Kỹ đoạn tuyệt thần thông thiên địa, còn có thời gian sáu bảy năm.

Chung Nhạc có chút suy tư, nói:

Đám người hai mặt nhìn nhau. Cô Hồng Tử ho khan một tiếng, nói:

Tả Tương Sinh cũng lắc đầu, nói:

Chung Nhạc cười nói:

- Muốn tiến vào Tổ Tinh, cũng chỉ có một biện pháp này! Đó chính là gia tốc trong tinh không, sau đó mới tiến vào trong Tổ Tinh!

- Chung sư huynh, chúng ta làm sao trở lại Tổ Tinh?

Bạch Thương Hải bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, ủy khuất vạn phần:

Bạch Thương Hải vừa mới mở miệng lẩm bẩm, đột nhiên trong lòng có một dự cảm bất hảo. Đám người xung quanh hắn nhất tề tiến lên, tay đấm chân đá, bạo đánh cái tên này một trận. Chúng nữ Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi lại càng đẩy ngã hắn, nhào lên không ngừng dẫm mấy cái, không chút nào lưu tình.

- Nếu sau khi vào trong Tổ Tinh lại dừng không được, chúng ta có thể nào bị vỡ thành...

- Xông vào! Nếu tốc độ đủ nhanh, sẽ có thể hàng lâm Tổ Tinh trước khi Lôi đình Thuần dương kịp bổ trúng chúng ta. Ở trên Hỏa Diệu Tinh, Sư Đà Đại Tôn chính là đưa ta tới trên mặt đất Hỏa Diệu Tinh bằng cách này!

- Tốc độ của ta so với Cô Hồng sư huynh còn chậm hơn một chút. Chung sư đệ, tốc độ của ngươi nhanh tới mức nào?

- Tốc độ của ta không sai biệt lắm so với Cô Hồng Tử sư huynh, cũng không có loại tốc độ này. Bất quá, trong tinh không, ta có thể gia tốc càng nhanh hơn!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nói:

- Cần phải nhanh cỡ nào? Có thể thành công không?

- Khoảng chừng hai mươi lần... Tốc độ này, sợ rằng chỉ có Thần Ma mới có thể làm được a? Tốc độ nhanh nhất của ta, nhiều nhất cũng chính là gấp năm lần tốc độ thanh âm, hơn nữa cũng không thể kéo dài quá lâu!

Cô Hồng Tử hít mạnh một hơi thật dài, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Theo lý thuyết thì phải nhanh hơn tốc độ thanh âm khoảng chừng bốn năm mươi lần, vượt qua tốc độ lôi điện. Bất quá, trên thực tế cũng không cần nhanh như vậy. Lôi đình Thuần dương cũng cần có thời gian tích súc chừng một cái nháy mắt, thời gian cấp cho chúng ta sẽ lâu hơn một chút. Trên thực tế, chỉ cần nhanh hơn tốc độ thanh âm khoảng chừng hai mươi lần là được rồi!

- Các ngươi không phải nói ta là sao chổi có cái miệng quạ đen, tốt không linh, xấu cũng không linh sao? Vừa rồi ta chính là đang nói xấu a...

- Nha? Chúng ta quên mất!

Đám người nhất thời biểu lộ áy náy. Vừa rồi Cô Hồng Tử cũng len lén đá hắn mấy cái, lúc này nghiêng mặt sang một bên, miệng huýt sáo, làm bộ như chính mình cái gì cũng không có làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận