Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1863: Cục thế sắp sụp đổ

Thanh Hà Đế nhìn thấy biểu cảm của nàng ta, trong lòng biết rõ, không còn ôm hy vọng gì với Đế Hậu nữa, cố gắng gượng dậy, nói:

- Vậy thì bệ hạ hãy đưa ta tới thế ngoại chi địa cũng được.

Sinh Mệnh Cổ Thụ là thiên địa linh căn, uy năng cực lớn, cho dù héo thì cũng hơn hẳn các đế binh khác. Đế Hậu căn bản sẽ không vì tính mạng của hắn mà từ bỏ cây linh căn này. Giờ Thanh Hà Đế chỉ còn một con đường chính là gửi gắm hy vọng vào Phục Hy ở thế ngoại chi địa. Nếu ở đó có người tu thành Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, hơn nữa luyện thành Thất Đạo Luân Hồi, mà tu vi thực lực còn hơn Chung Nhạc thì có thể luyện hóa được thần thông của Chung Nhạc.

Hy vọng này rất mong manh.

Trong số những Phục Hy ở thế ngoại chi địa đúng là có người tu thành Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nhưng chẳng một ai tu thành Thất Đạo Luân Hồi, hơn nữa thực lực hơn Chung Nhạc thì càng là vực thẳm, đủ để đào thải tuyệt đại bộ phận Phục Hy ở thế ngoại chi địa.

Nhưng có một tia hy vọng còn hơn không có, chưa biết chừng lại có tuyệt thế thiên tài tu thành bí cảnh thứ bảy rồi thì sao?

Đế Hậu nương nương không động đậy, khẽ nói:

- Thế ngoại chi địa, ta e là không thể đích thân đưa ngươi đi được. Trẫm còn phải ở lại đây trấn thủ, dù gì Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế ở ngay bên ngoài, chỉ có Kim Thiên Đế đang bị thương thì không chống đỡ nổi. Chi bằng thế này, trẫm cho một vị Đế Quân đại viên mãn đưa ngươi đi, tực ra tốc độ cũng không chậm.

- Tiện phụ!

Hắn gắng gượng tiến về phía trước, cố hết sức vòng qua Thiên Đình, tới đại doanh Phá Thiên Quan ở đối diện, nghĩ bụng:

Từ đây tới thế ngoại chi địa, cho dù là Đông Thứ Tướng dốc toàn lực thì cũng cần khoảng một ngày. Đông Thứ Tướng thuận theo Thiên Hà tới Thiên Đình, tốc độ ngày một nhanh hơn. Đột nhiên Thanh Hà Đế dùng chút pháp lực cuối cùng biến thành Khảm Thủy đại đạo từ trong nguyên thần bí cảnh của Đông Thứ Tướng bạo phát!

- Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa! Phục Hy ở thế ngoại chi địa căn bản không cứu được ta, ngươi không nỡ dùng Sinh Mệnh Cổ Thụ đổi lấy mạng ta, vậy thì đứng trách ta vô tình!

Đế Hậu gọi Đông Thứ Tướng tới lệnh cho hắn lập tức hộ tống Thanh Hà Đế tới Thiên Hà Chi Châu.

Còn việc không còn thanh danh khi đầu hàng Chung Nhạc, hắn căn bản không bận tâm, thanh danh không so được với tính mạng!

Thanh Hà Đế trong lòng lạnh toát, thân mình loạng choạng, ảm đạm nói:

- Không có Sinh Mệnh Cổ Thụ, Bích Lạc Cung tuyệt đối sẽ không cứu ta, giờ chỉ có Dịch Quân Vương là có thể cứu ta! Ta thà đầu hàng hắn, đi theo Mục Tiên Thiên, làm thần tử của Mục Tiên Thiên còn có thể giữ mạng.

Đông Thứ Tướng nhận lệnh, cẩn thận đưa Thanh Hà Đế vào trong không gian bí cảnh của mình, nhanh chóng tiến về hướng thế ngoại chi địa.

- Nếu vậy, làm phiền bệ hạ rồi.

Thanh Hà Đế rơi xuống sông, loạng choạng đứng lên, quay người vòng qua Thiên Đình, thở hồng hộc, ánh mắt lóe lên sự hằn học:

Nhưng điều này chưa lấy được mạng hắn, sinh mệnh lực của đế cấp rất cường đại, hắn vẫn còn có thể gắng gượng được, chỉ cần đạo thần thông đó không bạo phát thì hắn có thể giữ được mạng.

Khảm Thủy giống như biển lớn, cháy mắt tẩy sạch sẽ lục đại nguyên thần bí cảnh của Đông Thứ Tướng. Đông Thứ Tướng không lường được, đột nhiên thân người cứng đờ sững sờ, nhục thân bỗng nhiên tan rã, toàn thân huyết nhục tan chảy, nguyên thần bị Khảm Thỷ xâm thực tan thành tro, chỉ còn lại một bộ xương trắng. Rồi bộ xương lắc lư, nhảy xuống Thiên Hà, bị nước sông nhấn chìm.

Cuối cùng Nam Thiên Môn đã ở trước mặt, Phá Thiên Quan đã ở phía trước, cuối cùng hắn đã qua được Thiên Đình tới nơi thuộc khống chế của Chung Nhạc.

Thương thế của hắn càng ngày càng nặng, nhưng hy vọng ở trước mặt, vòng qua Thiên Đình chính là Phá Thiên Quan rồi, chỉ cần tới đó là có thể giữ được tính mạng!

Hắn ngày một tới gần hơn với Nam Thiên Môn, nhưng thần tình càng ngày càng hoảng hốt. Thương thế của hắn thật sự quá nặng, Chung Nhạc đã để lại thần thông tương lai trong cơ thể hắn, tuy chưa bạo phát nhưng ảnh hưởng tới tâm thần của hắn, cộng với vừa rồi hắn đánh lén, áp sát cường giả như Đông Thứ Tướng, dùng hết sức mạnh cuối cùng, khiến thương thế của hắn bắt đầu phát tác.

- Ta...

Thanh Hà Đế ngẩng lên, thấy Đế Hậu nương nương, nữ tử này ở phía trước không xa chỗ hắn, dường như vẫn luôn đợi ở đó, dường như đã biết hắn sẽ đi đường này nên đợi hắn.

Nàng ta nhìn đôi mắt dần không còn thần thái gì nữa của Thanh Hà Đế, thân hình hắn từ từ đổ xuống, tiếng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy, đầy nhu tình mật ý:

Tiếng nói đó chứa đầy nhu tình mật ý, vô cùng dịu dàng, nhưng lọt vào tai hắn thì giống như ma âm lấy mạng vậy.

- Lại một vị đế chết rồi...

Thanh Hà Đế tâm thần kích động, không kìm được tự động tăng tốc, nhưng lúc này hắn nghe thấy một âm thanh khiến hắn nổi da gà, đó là thứ âm thanh từng khiến hắn điên đảo.

Thiên Tơ nương nương vừa kinh vừa mừng, cười:

- Thiên Đình khí vận đột nhiên tổn hại lớn, có lẽ có đế đã chết. Có lẽ là Thanh Hà Đế!

Mặc Ẩn đang hạ lệnh cho đại quân Thiên Đình rút lui, đột nhiên tâm thần chấn động, không giám sát được chiến trường, vội vàng đi tìm Vân Quyển Thư và Thiên Tơ nương nương:

- Thanh Hà huynh, huynh đi đâu thế?

- Ngươi từng nói nguyện chết vì ta, tại sao không đi chết? Tại sao lại phản bội lời thề, buộc ta phải đích thân giết ngươi? Ngươi quên những lời thề non hẹn biển trên giường của chúng ta sao?

Thi thể Thanh Hà Đế rơi xuống, giống như một tòa đại lục bốc cháy rơi xuống Đế Tinh, phát ra ánh sáng chói lòa trên không trung.

Thiên Đình Giám Thiên Tư ngẩng lên giám sát chư thiên, nói nhỏ:

Khóe mắt Thanh Hà Đế co giật, rặn ra nụ cười:

- Tại sao lại muốn phản bội ta? Ta đã ngủ với ngươi nhiều lần như vậy, còn không đủ để ngươi trung thành với ta sao?

Một giọt máu bắn lên môi Đế Hậu, Đế Hậu thè lưỡi liếm, không biết là tư vị gì.

Một mũi tên ánh sáng bắn xuyên qua từ sau bay ra phía trước đầu hắn. Tiễn vũ mang theo vết máu và dịch não, tới trước mặt Đế Hậu, xoay chuyển để hất máu rơi ra.

- Thanh Hà Đế chết là chuyện tốt, Phục Hy giết hắn, đã cho thấy sức mạnh của hắn có thể gánh vác ân oán thượng cổ rồi. Nhân tộc ta lẽ nào sắp quâtkj khởi thật rồi?

- Thiên Tơ, điêu Mặc sư huynh muốn nói không phải điều đó.

Vân Quyển Thư sắc mặt ngưng trọng, quay lại nhìn Thiên Đình, lẩm bẩm:

- Thanh Hà Đế chết, Thiên Đình mất đi khí vận của một vị đại đế, trận thua này tới sớm, tới nhanh hơn ta tưởng rất nhiều...

Thiên Tơ nương nương thân mình khẽ run lên, Mặc Ẩn trầm giọng nói:

- Khí vận của Thiên Đình một lúc vơi đi rất nhiều, trước kia có đế vận chống đỡ, thiên kiếp thiên phạt chưa tới, giờ Thanh Hà Đế đã chết, cục thế có dấu hiệu tan vỡ. Cho dù Dịch Quân Vương không tấn công Thiên Đình nữa, cho dù hắn không thắng nữa thì thiên phạt áp tới có lẽ cũng sẽ phá hủy Thiên Đình! Vân sư huynh, Thiên Đình sắp bị hủy diệt, không kiên trì được bao lâu nữa rồi, huynh đã chuẩn bị đường lui chưa?

Ba vị nắm giữ tam đại thiên thư của Phục Hy thần triều bọn họ đã biết trận này sắp xuất hiện phong ba bão tố!

Cho dù là Đế Hậu thân ở bên trong một tay khuấy đảo trận đại biến này cũng không biết cái chết của Thanh Hà Đế sẽ khiến Thiên Đế thần triều của nàng ta sẽ phải gặp hậu quả đáng sợ thế nào.

Vân Quyển Thư gật đầu, hạ giọng nói:

- Dùng thánh dược có thể mở bí cảnh thứ bảy, không dùng thánh dược nếu tích lũy đủ thì cũng có thể mở bí cảnh thứ bảy. Đế Hậu và Đế Minh không phải đã làm được sao? Họ làm được ta đương nhiên cũng có thể.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Tiên Thiên bệ hạ cũng ban cho ta một cây thánh dược, định để ta dựa vào nó mở ra bí cảnh thứ bảy, nhưng nói ra cũng lạ, cây thánh dược đó bị mất một cách khó hiểu.

- Ngươi không có thánh dược, định dùng trí tuệ của bản thân mở Trí Tuệ Luân? Nếu vậy vô cùng nguy hiểm!

Chung Nhạc tim khẽ run lên, thất thanh:

- Thật ra ta cũng có được lợi ích từ ngươi. Ta tự đánh giá bản thân rất cao, thậm chí có phần tự phụ, nhưng tu vi thực lực bị mắc ở Tạo Vật Cảnh không tiến bộ được. Chư đế tương lai trong thiên hạ bị ngươi cho vào lưới, trí tuệ cao tuyệt trong đó cũng rất có tác dụng khơi gợi cho ta. Những năm nay tiềm tâm tham ngộ Trí Tuệ Luân, muốn mở Trí Tuệ Bí Cảnh và giờ cũng có chút thu hoạch.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Thanh Hà Đế đã chết, Thiên Đình bại vong hủy diệt là chuyện sớm muộn! Sau này Thiên Đình diệt vong, Dịch Quân Vương sẽ là đệ nhất công thần!

Chung Nhạc không đáp, tò mò hỏi:

- Tử Quang sư huynh, giờ huynh đã tới mức nào rồi? Huynh nhìn ra được khí vận Thiên Đình, chắc là tới gần với trí tuệ nhập đạo rồi nhỉ?

Tử Quang Quân Vương kinh ngạc:

- Ngươi cũng nhìn ra được?

Chung Nhạc hạ lệnh các quân chỉnh đốn chuẩn bị chiến đấu, nói:

- Ta vốn dĩ không thấy, sau đó ta đả thông Trí Tuệ Bí Cảnh thì nhìn ra. Khi Trí Tuệ Luân của ta mở, hai mắt biến thành Trí Tuệ Nhãn, có thể nhìn thấu mọi bí mật. Nhưng Trí Tuệ Bí Cảnh không phải bí cảnh thứ bảy của ta. Trí Tuệ Luân cũng không phải vòng luân hồi thứ bảy của ta. Thành tựu của ta về mặt này không cao. Hiện tại Trí Tuệ Luân của ta chỉ đủ dùng thôi.

Tử Quang Quân Vương động dung, hắn cũng là người biết sẽ nói, mà nói là nói hết những gì mình biết. Hắn nói:

- Chúc mừng Dịch Quân Vương, lập được đại công hiếm có!

Lúc này, trên thành Phá Thiên Quan, Chung Nhạc như có cảm giác, ngẩng lên nhìn Thiên Đình, cùng lúc Tử Quang Quân Vương cũng nhìn về Thiên Đình cười.

Muốn thoát được chỉ có cách gửi hy vọng vào Bạch Thương Hải và Kỷ Yên, luyện hóa kiếp số của họ thì mới có thể thoát đượcQ

Khi nhà sập thì ba cột trụ cũng chắc chắn sẽ vỡ tan!

Đại thế sụp đổ chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt, ba người họ là ba cột trụ chống đỡ Thiên Đình, không có họ Đế Hậu không thể lên được đế vị, không thể có được thế lực to lớn như vậy, cũng không thể chống đỡ được đại quân Chung Nhạc lâu như thế.

- Muốn giữ mạng thì chỉ còn cách mời Bạch sư huynh và Kỷ Yên sư tỷ nhanh chóng luyện hóa kiếp số trên người chúng ta, nếu không cho dù có chuẩn bị kỹ thế nào thì chúng ta e là cũng khó lòng sống sót...

- Thánh dược bệ hạ ban cho huynh bị mất rồi?

Chung Nhạc giật mình:

- Sao lại bị mất? Huynh để thánh dược ở đâu? Liệu có bị ai đánh cắp không?

- Trong nguyên thần bí cảnh của ta.

Tử Quang Quân Vương cũng không hiểu:

- Bệ hạ... là sau khi nữ đế bệ hạ từ vũ trụ cổ tới Đế Tinh, ban cho ta cây thánh dược đó. Khi ấy Dịch Quân Vương vừa rời đi, tới vũ trụ cổ. Ta cất cây thánh dược trong nguyên thần bí cảnh, còn chưa kịp dựa vào dược lực của nó để mở bí cảnh thứ bảy thì mất một cách bí ẩn. Bản lĩnh của ta tuy không cao nhưng có thể lấy cắp được thánh dược trong nguyên thần bí cảnh mà không kinh động ta, thủ đoạn này...

Chung Nhạc nói:

- Một vị đế.

Tử Quang Quân Vương gật đầu, vô cùng nhẹ nhàng nói:

- Sau khi không còn tháh dược, ta liền thở phào, có cảm giác trí tuệ thông đạt. Dựa vào cây thánh dược mở Trí Tuệ Luân thì đó không phải trí tuệ. Dựa vào trí tuệ mở Trí Tuệ Luân mới gọi là trí tuệ. Hoặc có lẽ cây thánh dược đó mất đối với ta lại là chuyện tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận