Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1677: Đạo là con cóc ghẻ (2)

- Cổ nhân không phải đã nói vợ chồng phải tương kính như tân sao?

Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, cười hì hì, nói:

- Nương nương cũng từng dặn dò, khi gặp ngươi cũng không thể điên điên khùng khùng giống lúc trước vậy. Tương lai ta sẽ phải gả vào nhà của ngươi, vạn nhất lại điên điên khùng khùng, chẳng phải là sẽ bị bên nhà chồng chế nhạo sao?

Chung Nhạc nhất thời yên lặng, nhỏ nhẹ nói:

- Thiến Mân, thật ra ta đã thành thân rồi...

- Là Huyên nhi sao?

Hoa Thiến Mân khôi phục lại bộ dáng vốn có, cười hì hì, nói:

- Nàng đánh không lại ta, không thể làm gì được ta! Bất quá, như đã nói qua, ta cũng đánh không lại nàng. Thủ đoạn của nha đầu này càng lúc càng mạnh! Lần trước ta xuất môn, tham gia Đại hội Chư Đế tương lai kia của ngươi, đã từng hàn huyên trò chuyện với nàng một phen. Ta đã hỏi nàng, nếu ta gả vào trong nhà của ngươi, có phải phân chính thứ không? Nàng liền không vui, muốn so đấu với ta một phen. Sau đó chúng ta liền lên đài công khai đọ sức một trận, ngươi cũng thấy rồi đó! Ta nóng lòng về nhà, cũng không mạnh mẽ tranh đấu tới cùng với nàng. Ta mới vừa trở lại Thánh địa, liền nghe nói ngươi cũng đã tới. Tốc độ của ngươi ngược lại rất nhanh a...

- Sau đó ta không hiểu ra sao đã đánh nhau một trận với đám Ma Tộc ở nơi đó, về sau lại không biết vì sao đã trở về tới Đế tinh, nhìn thấy rất nhiều Đế linh đang đánh nhau!

Đầu Chung Nhạc lớn như cái đấu, quanh co nói:

Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười, nói:

- Cũng may cuối cùng ta cũng về tới nhà rồi! Đúng rồi! Chúng ta đã đính hôn, ngươi dự định khi nào sẽ cưới ta?

Hoa Thiến Mân nhất thời thẹn thùng, ngượng ngùng nói:

Hoa Thiến Mân nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra ngoài, mỉm cười nói:

Chung Nhạc nghe nàng nói tới mức như lọt vào trong sương mù, đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:

- Chúng ta còn chưa quen thân, bây giờ nói chuyện này có phải là sớm quá không?

- Ta bị lạc đường! Ta đã đi rất lâu, mãi vẫn không tìm được đường về Thánh địa Hoa Tư. Về sau nhìn thấy một mảnh Thiên Hỏa Chi Hải, mới biết được đã đi lạc tới Hoang vực Thiên Hỏa. May mà ta đã gặp được cố nhân Phượng Minh Sơn của ngươi. Hắn đang dẫn theo một đám tộc nhân rời khỏi Hoang vực Thiên Hỏa, nói là muốn đi khai hoang, kiến công lập nghiệp. Hắn đã chỉ cho ta đường trở về! Sau đó ta... lại đi lạc... tới Vũ trụ Cổ lão...

- Đại hội Chư Đế tương lai đã kết thúc hơn ba mươi năm rồi, ngươi chỉ vừa mới về tới Thánh địa Hoa Tư? Trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu?

Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, nói:

Chung Nhạc lảo đảo theo nàng tiến về phía trước. Chỉ thấy nàng thiếu nữ Hoa Tư thị này kéo hắn tới một địa phương tràn ngập hoa tươi. Một cái tinh không phi thác như trường hà treo ngược trên không trung, đủ loại hoa màu sắc rực rỡ nở rộ. Có mấy nàng Điệp Nữ bay tới bay lui giữa đám Thần hoa, tay cầm theo lẵng hoa nhỏ bé, ép lấy Thần mật từ trong Thần hoa, chưng luyện thành mật ngọt.

- Vũ trụ Cổ lão và Thánh địa Hoa Tư một cái trời Nam một cái đất Bắc, sao ngươi lại chạy tới được nơi đó?

- Chỗ này chính là tốt nhất rồi! Là địa phương thích hợp nói chuyện yêu đương nhất trong lòng ta!

- Cũng đúng! Cho nên chúng ta phải giao lưu cảm tình!

- Ta biết một địa phương thích hợp để nói chuyện yêu đương! Ngươi đi theo ta!

Vấn đề của nàng quá nhiều, trong lúc bất chợt đã đốn ngộ, cầm hoa mỉm cười, Nguyên thần bay đi, thật sự là cực kỳ tùy tiện.

- Đạo của bọn họ là Đạo gì? Tình của bọn họ là tình gì? Cả đời bọn họ có những kỳ ngộ gì?

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

- Một đóa hoa một thế giới! Không biết thế giới trong hoa có đạo diệu đại thiên hay không? Có ức vạn sinh linh hay không? Bọn họ có thăng trầm yêu hận si ca của chính mình hay không?

Hoa Thiến Mân để Chung Nhạc đối nhãn với một con cóc, hưng phấn nói:

Hoa Thiến Mân lôi bàn tay hắn, hưng phấn bừng bừng rong chơi trong biển hoa. Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, vươn tay hái một đóa hoa, mỉm cười nói:

- Ta cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta đã tiến gần hơn một bước rồi!

Linh hồn hai người bay đi không biết bao xa, đã không cảm ứng được nhục thân của bọn họ nữa. Lúc này Hoa Thiến Mân mới nghĩ tới chuyện quay trở về. Bởi vì đề phòng nàng một lần nữa chạy lạc, Chung Nhạc đích thân dẫn đường, rốt cuộc quay về tới Thánh địa Hoa Tư, tìm về nhục thân của chính mình.

- Ngươi nhìn ánh mắt của con cóc này, nhìn thật tinh tế vào, có nhìn ra trong mắt nó cũng có Đạo không? Đạo không phân cao thấp! Có thể uốn lượn như rồng, cũng có thể là một con cóc ghẻ!

Trên mặt nàng mang theo nụ cười, ngữ khí tò mò nói:

Nguyên thần hắn cũng ly thể, một đường đuổi theo, rốt cuộc cũng đuổi kịp cỗ linh hồn chạy loạn này. Chung Nhạc đang muốn kéo nàng trở về, không ngờ lại bị Hoa Thiến Mân quấn lấy kéo đi.

Nguyên thần của nữ hài này mạnh tới không thể tưởng tượng. Nguyên thần của hai người bắt đầu ngao du khắp nơi, lên trời xuống đất, làm hết những sự tình mà ngày thường ở trong suy nghĩ của Chung Nhạc chính là vô cùng hoang đường.

- Ngươi nhìn xem! Đạo chính là không chỗ nào không có mặt a!

Vấn đề của nàng rất nhiều, Chung Nhạc căn bản không kịp trả lời. Đột nhiên nữ hài này chợt đưa đóa hoa lên trên môi, tựa hồ như muốn ngửi mùi thơm. Nhưng Chung Nhạc lại nhìn thấy suy nghĩ và Nguyên thần của nàng thả lỏng, rời khỏi thân thể, ngao du khắp đại thiên thời không, không biết đã đi nơi nào rồi.

- Đạo tâm của Thiến Mân quá đơn thuần! Tuy nàng không phải là Thánh Linh Thể, nhưng độ thân thiện đối với Đạo cũng không thua kém Phần Huyên chút nào. Khó trách nàng lại thường xuyên lạc đường. Nàng nữ hài tử này bất cứ lúc nào cũng có thể ngộ đạo, sau đó chạy đuổi theo Đạo, tiếp theo lại bị những loại đại đạo khác hấp dẫn!

Hắn mở ra Tam Mục Thiên Đồng, sưu tầm bốn phía, rốt cuộc cũng tìm được Nguyên thần của Hoa Thiến Mân. Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, hồn phách nữ hài này đã tung bay ra khỏi Thánh địa Hoa Tư, vui sướng ngao du khắp nơi. Nàng đi xuyên qua thái dương, đùa giỡn Nhật Linh trong thái dương, lại đột nhiên phóng người tiến vào Hư Không Giới, ngồi ở trước mặt tiên hiền Thượng Cổ, đường đường chính chính luận đạo. Nàng bỗng nhiên lại hạ giới, đi tới một khỏa Tinh cầu xa lạ, tiến vào trong hồ nước đối nhãn với ba ba.

Chung Nhạc một trận không nói gì. Một kẻ mù đường lại yêu thích dùng phương thức này để ngộ đạo, không biết Nguyên thần của nàng có thể tìm được đường về hay không.

Hoa Thiến Mân hưng phấn nói. Chung Nhạc dở khóc dở cười, nói:

- Thiến Mân, sau này ngươi ở trước mặt ta không cần làm ra tư thái đoan trang, cứ việc phóng túng tùy tâm. Ta vẫn là thích ngươi như bây giờ hơn!

Nàng nữ hài này hoạt bát đơn thuần, vì vậy có thành tựu rất cao. Nếu cứ bó tay bó chân nàng, trói buộc thiên tính của nàng, ngược lại sẽ làm trễ nãi nàng. Chung Nhạc cũng không muốn bởi vì hôn ước giữa chính mình và nàng mà trói buộc nàng.

Hơn nữa, Chung Nhạc và nàng nữ hài này hồ nháo càn quấy một phen, không ngờ lại khiến cho hắn phát hiện ra vạn linh vạn vật trong thiên địa không gì không phải là Đạo, đều có địa phương rung động lòng người. Mặc dù hắn ở trên con đường này cũng không có bao nhiêu thiên phú, nhưng Hoa Thiến Mân lại có thiên tư hơn người trên phương diện này.

Ánh mắt Hoa Thiến Mân sáng lên, mỉm cười nói:

- Đây chính là ngươi nói a!

- Đương nhiên! Nhưng sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ đường đi, không được chạy lạc nữa!

Chung Nhạc ân cần dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận