Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 302: Minh nguyệt chiếu thiên không (2)

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi thu hồi năm mươi bốn khỏa Kiếm kén, cất bước rời đi. Trong quần sơn sau lưng lưu lại một lỗ thủng thật lớn, giống như bị Cự long xuyên qua vậy, tràng cảnh cực kỳ kinh người.

Trên thiên không, vầng minh nguyệt vẫn như cũ treo cao. Trong lúc bất chợt, nguyệt quang dần dần trở nên sáng ngời. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không khỏi kịch biến, vội vàng lôi kéo Khâu Cấm Nhi cúi người nằm rạp trên mặt đất, xốc tấm da Quỳ Long lên, bao phủ lên thân thể hai người.

Trong lòng Khâu Cấm Nhi cả kinh:

- Sư ca, chuyện gì xảy ra?

- Không cần lên tiếng!

Sắc mặt Chung Nhạc vô cùng khẩn trương, nói.

Minh nguyệt trên thiên không sáng rọi, nguyệt quang ào ào rọi xuống. Chỉ thấy nguyệt quang càng lúc càng sáng ngời hơn, lại có thêm một vầng minh nguyệt từ xa xa bay tới. Hai đạo nguyệt quang hỗn hợp cùng một chỗ, hai vầng minh nguyệt cùng nhau treo trên không trung, tràng cảnh cực kỳ yêu dị.

Vầng minh nguyệt thứ hai bay tới chỗ sơn cốc chiến đấu vừa rồi kia, đột nhiên dừng lại. Sau đó, minh nguyệt tiếp tục phi hành. Chỉ thấy từ trong mặt trăng bắn ra từng đạo từng đạo quang tuyến, phốc phốc bắn thẳng xuống dưới, khiến cho đại địa không ngừng chấn động. Địa phương vầng minh nguyệt bay qua, quang tuyến dày đặc như mưa bắn xuống. Đại địa phương viên hơn mười dặm không biết bị bao nhiêu đạo ánh trăng bắn phá, thông thấu một mảnh.

Khâu Cấm Nhi nhất thời tỉnh ngộ. Tên Hiếu Mang Thần Tộc này hẳn là chỉ phụ trách mang theo vầng minh nguyệt, sau khi tìm được bọn họ liền lập tức tế khởi. Chuyện phía sau chính là Hiếu Viên ở xa xa điều khiển Hồn binh chính mình, đánh chết hai người bọn họ.

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, một khỏa Kiếm kén đột nhiên bay ra, không ngừng xoay tròn, hóa thành một sợi tơ kiếm. Từ trong mi tâm Chung Nhạc, một khỏa Nội đan Thú Thần bay ra. Hắn lại lấy ra một cây đèn đồng rách nát tả tơi, treo lên trên tơ kiếm. Sợi tơ kiếm nhanh như tia chớp xuyên qua rừng núi, biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc cũng có chút hãi hùng khiếp vía, thở phào nói:

- Đi tự nhiên là phải đi! Bất quá, Hiếu Viên đã xuất thủ với ta, như vậy nói thế nào cũng phải thu hồi một chút lợi tức!

Qua một lúc sau, Chung Nhạc xốc tấm da Quỳ Long lên. Khâu Cấm Nhi đảo mắt nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Chỉ thấy trên mặt đất bốn phía bọn họ lưu lại không biết bao nhiêu lỗ thủng nhỏ cỡ lỗ kim vậy, bao phủ cực kỳ dày đặc. Đám lỗ kim này rõ ràng là do xạ tuyến trong vầng minh nguyệt kia bắn ra tạo thành. Nếu không phải Chung Nhạc xem tình thế đủ nhanh, bọn họ nhất định đã bị bắn thành cái sàng rồi.

- Chung Sơn thị hẳn là chết rồi a? Vừa rồi hắn đi không được bao xa, chúng ta đã tế khởi vầng minh nguyệt của Hiếu Tế ty... Sư huynh?

Vầng minh nguyệt này ở trên không trung hỏa tốc phi hành, dọc theo con đường Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi hành tẩu bão táp lao đi. Lúc đi ngang qua trên không Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, hai người nhất thời cảm giác được tấm da Quỳ Long trên lưng chính mình trúng phải không biết bao nhiêu đợt trọng kích. Phảng phất như có vô số đạo vũ tiễn đang bắn lên trên tấm da trâu vậy.

- Sai lầm lớn nhất của Hiếu Viên chính là không đích thân tới đây. Nếu nàng đích thân tới đây, ta tự nhiên có thể chạy được bao xa liền chạy bấy xa. Bất quá, nàng không đích thân tới đây, như vậy sự chưởng khống của nàng đối với Hồn binh cũng không còn mạnh mẽ như vậy nữa!

- Kẻ tế khởi vầng minh nguyệt kia chính là một trong bốn vị Tế ty Tứ Phương Thần Miếu của Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Viên trong Âm Tình Viên Khuyết!

Vầng minh nguyệt kia bay ra mấy ngàn dặm, đột nhiên rung mạnh một cái, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, trong giây lát phá không bay đi, tà tà bay xuống dưới.

- Sư ca, nơi này quá nguy hiểm, hay là chúng ta mau chóng trở lại Kiếm Môn a...

Ngay sau đó, hắn chợt cảm giác có một sợi dây tinh tế quấn lấy trên cần cổ chính mình, sau đó liền thấy ba cái đầu của chính mình bay lên, bị máu trong huyết quản chính mình đẩy bay lên giữa không trung.

- Cũng may nàng không đích thân tới đây, mà là để cho tộc nhân của mình mang theo Hồn binh của nàng tới đây. Nếu gặp phải chúng ta, liền tế khởi vầng minh nguyệt này lên. Vừa rồi chúng ta ở trong sơn cốc đánh chết đám người truy sát kia, tộc nhân của nàng hẳn là ở phía sau cách đó không xa, nhân cơ hội tế khởi minh nguyệt tới giết chúng ta!

Ba cái đầu của hắn còn chưa rơi xuống, đã thấy giữa không trung xuất hiện một cây đèn đồng rách nát tả tơi. Trên cây đèn đồng phiêu phù một khỏa Nguyên đan sáng rực, tràn ngập uy nghiêm thần thánh. Trong khỏa Nguyên đan giống như có một con Long Tương huyết hồng sắc. Khỏa Nội đan Thú Thần này không ngừng xoay tròn, trong cây đèn đồng truyền ra hấp lực khủng bố, phốc một tiếng đã kéo vầng minh nguyệt kia vào trong cây đèn.

Tinh thần lực Chung Nhạc giá ngự sợi tơ kiếm phóng ra xa hơn trăm dặm. Chỉ thấy trong một phiến rừng cây rậm rạp, minh nguyệt sáng rọi, một vầng minh nguyệt không lớn treo trên không rừng cây. Hai gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc đang ngẩng đầu nhìn về phía vầng minh nguyệt này. Một tên trong đó cười nói:

Hắn đột nhiên rợn cả tóc gáy, nhìn về phía gã Luyện Khí Sĩ còn lại ở bên cạnh. Chỉ thấy ba cái đầu của gã Luyện Khí Sĩ kia đột nhiên từ trên cổ bay ra, không biết đã bị thứ gì đó chém bay đầu.

- Hiếu Viên ăn một cái thua thiệt lớn như thế, đoán chừng sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng sẽ đích thân truy sát chúng ta a. Chúng ta chi bằng mau chóng trở lại Đại Hoang thôi!

- Sư muội, hiện tại chúng ta có thể đi rồi!

Một lúc sau, Chung Nhạc giơ tay lên, chỉ thấy sợi tơ kiếm kia quay tròn chuyển động, rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Sau đó, cây đèn đồng rách nát kia cũng rơi xuống trên lòng bàn tay hắn, lẳng lặng phiêu phù ở đó. Mà khỏa Nội đan Thú Thần kia lại soạt một tiếng, chui vào trong mi tâm hắn, biến mất không thấy đâu nữa.

Ba cái đầu của hắn lần lượt rơi xuống đất, hai cỗ thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống đất, sáu cái đầu lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Chỉ thấy cái đèn đồng kia sau khi nuốt vào kiện Hồn binh của Hiếu Viên, lại bị một sợi tơ mỏng quấn lấy, phóng vút về nơi xa xăm.

Chung Nhạc giơ tay lên, bỏ cây đèn đồng vào trong đạo quang luân sau đầu mình, mỉm cười nói:

Phốc phốc phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận