Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 676: Đầu gỗ (2)

- Tuyệt đối không có!

Tân Hỏa có chút chột dạ, nói:

- Ừm... Nhìn tình hình, tòa Truyền Tống Trận này tựa hồ không quá giống như truyền tống vào trong bụng tôn Côn Thần nào đó, mà là truyền tống ra bên ngoài Côn Tinh. Phụ cận Côn Tinh hẳn là không có hắc động gì, cũng không có Tinh cầu nào đủ lớn để có Tinh hạch... Ngươi không cần quá lo lắng...

Mồ hôi hột trên trán Chung Nhạc càng lúc càng lớn, giương mắt nhìn ra bên ngoài đạo quang lưu. Chỉ thấy bọn họ đã bị truyền tống ra khỏi tầng khí quyển Côn Tinh, không biết sẽ bị truyền tống tới nơi mịt mờ nào trong vũ trụ mênh mông, lẩm bẩm:

- Lẽ nào Thương Hải huynh thật sự là Tảo Bả Tinh Linh Thể trong truyền thuyết? Hắn nói cái gì, cái đó liền không linh...

Hơn nữa, hiển nhiên tòa Truyền Tống Trận mà hắn bày bố đã xuất hiện vấn đề gì đó, quỹ tích truyền tống không giống với bình thường. Đạo quang lưu truyền tống không ngờ quẹo trái quẹo phải, liên tục vẽ ra từng đạo từng đạo vòng tròn trong tinh không. Sắc mặt Chung Nhạc tối sầm:

- Ta quả thật vẫn chưa hiểu rõ bao nhiêu đối với đám Đồ đằng Không Gian và Đồ đằng Thời Gian kia. Tòa Truyền Tống Trận này thật sự có chút không hoàn chỉnh...

Đột nhiên, đạo quang lưu truyền tống chợt rung động kịch liệt. Trong lòng hắn cả kinh, lập tức cảm giác được Đại trận Truyền tống đã bị quấy nhiễu.

- Ta cảm thấy chúng ta hơn phân nửa là phải chết ở chỗ này rồi!

Tòa Truyền Tống Trận này vốn dĩ mười phần đơn sơ, thừa nhận đám người Chung Nhạc cũng đã là cực hạn của trận pháp rồi. Lúc này vô cùng vô tận Côn Tộc nhao nhao tiến nhập vào trong Truyền Tống Trận, đã vượt qua giới hạn gánh vác của tòa đại trận này, nhất thời khiến cho những cây cột Thần Kim hình thành nên đại trận phát sinh thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng.

- Càng xấu càng tốt!

Lúc này, bên cạnh Đại trận Truyền tống dưới Côn Tinh, vô cùng vô tận Côn Tộc nhào tới, không chút sợ hãi, chằng chằng chịt chịt bao phủ Đại trận Truyền tống. Bốn gã Cự bá Côn Tộc mà Chung Nhạc lưu lại bên cạnh Truyền Tống Trận căn bản không thể ngăn cản được nhiều Côn Tộc như vậy. Chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn Côn Tộc nhao nhao tiến nhập vào trong Truyền Tống Trận, bị quang lưu truyền tống cuốn lên, xông thẳng lên thiên không.

- Nói cái gì chứ?

- Đều cút hết cho ta!

Sắc mặt đám người còn lại trong đạo quang lưu càng là vàng như đất, bị dọa tới mức mất hồn mất vía. Khâu Cấm Nhi đột nhiên quay sang nói với Bạch Thương Hải:

- Truyền Tống Trận? Khốn kiếp!

Bạch Thương Hải có chút mờ mịt.

- Bạch sư huynh, mau nói chút gì đó đi!

Bạch Thương Hải nhắm mắt kêu lên.

Đại trận ầm ầm tan rã, vô số Côn Tộc từ giữa không trung nhất thời chi chi chít chít rơi xuống, giống như không trung hạ xuống một trận mưa côn trùng vậy. Mà trong khoảng thời gian ngắn này đã có không biết bao nhiêu Côn Tộc bị truyền tống tới lôi tầng trên thiên không, tiến vào trong Lôi tầng Thuần dương. Lúc này, đại trận tan rã, trên không trung mặt lưng Côn Tinh nhất thời lôi đình bạo phát, vô số đạo lôi đình lôi điện chằng chằng chịt chịt quần loạn trên không trung, ầm ầm đùng đùng không ngừng chém xuống.

Đám người trăm miệng một lời cùng hét lên.

- Hống!

Đột nhiên, một tôn Côn Thần từ xa bay tới, mạnh mẽ đáp xuống bên cạnh Truyền Tống Trận, phất ống tay áo một cái. Đám Côn Tộc từ bốn phương tám hướng tuôn trào về phía Truyền Tống Trận đều bị hắn hất văng ra ngoài:

Đạo quang lưu truyền tống rung động càng lúc càng kịch liệt hơn. Đột nhiên, từng cây từng cây cột Thần Kim nhao nhao đổ nát, bị ép thành bột mịn. Mà bốn gã Cự bá Côn Tộc điều khiển đại trận kia cũng bị chấn cho thổ huyết, bay ngược về phía sau.

- Không ngờ trong đám Luyện Khí Sĩ của Tổ Tinh còn có tồn tại hiểu được Truyền Tống Trận! Loại trận pháp đẳng cấp này, chỉ một tên Luyện Khí Sĩ cũng có thể học được sao?

- Đám tiểu tử này ép vỡ Truyền Tống Trận, ngay cả ta cũng không thể sưu tầm được bọn chúng đã truyền tống tới nơi nào. Thành sự không đủ bại sự có thừa! Làm hư mất đại sự của ta!

Tôn Côn Thần này đợi cho Lôi Trạch và Thần Long biến mất, lập tức phóng người bay lên, lao thẳng ra thiên ngoại, cười lạnh nói:

- Vẫn là đã muộn một bước!

Tôn Côn Thần này không khỏi giận dữ. Hắn theo dấu phi hành không biết bao nhiêu vạn dặm, vậy mà đạo quang lưu truyền tống này không ngờ lại quẹo trái quẹo phải trong tinh không, căn bản là không có phương hướng cố định. Không có phương hướng cố định, nói cách khác, đám người Chung Nhạc có thể bị truyền tống tới bất kỳ một phương hướng nào. Trong tinh không mịt mù, làm sao có thể tìm kiếm đây?

Một tiếng Long ngâm khủng bố vang lên. Trong Lôi tầng Thuần dương trên bầu trời, một mảnh Lôi Trạch vô biên vô tận xuất hiện. Lôi đình Thuần dương đã hình thành một mảnh đại trạch bát ngát. Một tôn Thần Long to lớn khôn cùng cuốn mình ở trong đó, đột nhiên há miệng rống lớn một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi, đánh cho đám Côn Tộc kia vỡ nát.

- Một tên đầu gỗ bày trận lung tung!

Tôn Côn Thần này không ngừng lớn tiếng mắng chửi, lại tiếp tục truy tìm. Tiếc rằng khí tức truyền tống rất nhanh đã biến mất. Hắn lại sưu tầm thêm một hồi lâu, lúc này mới ôm hận quay về.

- Ngươi thật sự là biết bố trí Truyền Tống Trận sao?

Sắc mặt tôn Côn Thần kia phẫn nộ, ánh mắt quét qua Truyền Tống Trận đã bị chấn nát kia, phẫn nộ không chỗ phát tiết:

- Truyền tống tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết khí tức chưa tan, chỉ cần bắt được tia khí tức này, sẽ có thể tìm được bọn chúng. Nghĩ muốn chạy ra khỏi Côn Tinh ta sao? Nằm mơ đi!

Hắn dù sao cũng là một tôn Thần Minh, tốc độ cực nhanh, cũng không lâu lắm đã truy tìm được khí tức truyền tống bay ra khỏi tầng khí quyển Côn Tinh, theo dấu mà đi. Sau một lúc lâu, sắc mặt tôn Côn Thần này tái nhợt, trở nên vô cùng khó coi.

- Đám khốn kiếp! Đây mà là Truyền Tống Trận gì chứ? Mang theo ta một vòng lại một vòng bay lượn theo vòng tròn trong tinh không. Các ngươi là muốn đùa giỡn ta sao?

Hắn tức giận hừ lạnh một tiếng, nhất thời vô số Côn Tộc bốn phía bị chấn cho nhất tề thổ huyết.

- Bọn chúng chỉ vừa mới truyền tống rời khỏi, sẽ không đi quá xa a!

Phiến Lôi Trạch bát ngát này là do Lôi đình Thuần dương hình thành, càng đã tạo thành Lôi Trạch Thần Long, vô cùng đáng sợ, đối với hắn cũng có lực uy hiếp và cảm giác chấn nhiếp cực lớn, khiến cho hắn cũng không dám tùy tiện xuyên qua. Cũng may đám Côn Tộc ở trong Lôi tầng Thuần dương đã bị giảo sát không còn, Lôi Trạch và Lôi Trạch Thần Long cũng đang dần dần trở nên ảm đạm.

Lúc này, bốn gã Cự bá Côn Tộc do Chung Nhạc lưu lại kia đột nhiên nhào tới, toàn lực công kích về phía tôn Côn Thần này. Tôn Côn Thần này cười lạnh, mở miệng hút một cái, hút bốn gã Cự bá Côn Tộc vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Trạch bát ngát xuất hiện trên bầu trời, trong mắt cũng lóe lên một tia sợ hãi.

Tôn Côn Thần này cả giận nói.

Mà ở trong tinh không, thời điểm đạo quang lưu truyền tống biến mất, đám người Chung Nhạc nhất thời giống như không thể khống chế, bị hất bay vô định ở trong tinh không, bay thẳng về phía một khỏa Tinh cầu hình dáng giống như một cái mũ rơm. Khỏa Tinh cầu này chính là khỏa hành tinh thứ sáu trong Tinh hệ. Cái vành đai mũ rơm thật ra là tập hợp của chi chi chít chít những tinh trần và nham thạch, khối băng, cùng với từng khỏa từng khỏa Tinh cầu khá nhỏ. Có tới khoảng sáu bảy mươi khỏa Tinh cầu nhỏ ở trong vành đai này. Bọn chúng xoay quanh khỏa Tinh cầu ở trung ương, vô cùng huyễn lệ.

- Chúng ta có thể nào sẽ bị đâm chết, hoặc là hòa làm một thể với những khỏa hành tinh này hay không...

Bạch Thương Hải còn định nói thêm gì nữa, nhưng đã bị đám người ba chân bốn cẳng bịt miệng lại. Đám người kinh hồn táng đảm nhìn về phía vòng Tinh hoàn càng lúc càng gần.

Đám người Phương Kiếm Các, Cô Hồng Tử và Chung Nhạc lập tức thi triển thần thông, toàn lực đánh về phía trước, không ngừng giảm tốc độ. Qua một lúc lâu sau, tốc độ của bọn họ rốt cuộc càng lúc càng chậm lại. Bất quá, dựa theo tốc độ này đụng thẳng về phía trước, khẳng định vẫn là bị đụng cho tan xương nát thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận