Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1786: Táng Khu Âm Ma (1)

- Luân Hồi Táng Khu, tự nhiên chính là mười tầng quan. Chín tầng quan mai táng Đại Đế, mười tầng quan mai táng chính là chúng sinh vũ trụ!

Lăng Tử Thủ chỉ tay vào bản Tinh đồ, nói:

- Một tầng quan tài là một trọng thiên, Luân Hồi Táng Khu tổng cộng có mười trọng thiên. Trọng thiên thứ mười, chính là địa phương hung hiểm nhất. Tổ bối ta là Đế thi sinh ra trong trọng thiên thứ chín, là hồn phách và Linh tử vong ngưng tụ ra, mượn Đế thi ôn dưỡng, rốt cuộc đã tu luyện thành Thi Đế!

Trong lòng mọi người cũng đều chấn động. Tổ tiên Đế Lăng thị là một tôn Đại Đế Thượng Cổ thời đại Phục Mân Đạo Tôn, năm xưa cũng là kinh tài tuyệt diễm, không nghĩ tới lại là Ma Tộc sinh ra từ trong Đế thi.

Phong Vô Kỵ quả quyết nói:

- Dịch Quân Vương sẽ không vô duyên vô cớ đi tới nơi này. Nói không chừng trong này có bảo bối khiến cho hắn tâm động! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiến vào trong này đi thôi!

Thanh Hà Chu lập tức bay thẳng tới khu vực Luân Hồi Táng Khu kia.

Bọn họ còn chưa tiến vào Luân Hồi Táng Khu, sắc mặt đám người đột nhiên đại biến, cảm thấy hết thảy tu vi pháp lực của chính mình đều không thể khống chế được, thần thông đạo pháp không còn tồn tại, ngay cả Thanh Hà Chu cũng mất đi khống chế, mang theo bọn họ không ngừng lăn lộn rơi vào trong Luân Hồi Táng Khu.

Hắn vừa nói như vậy, lúc này trong lòng mọi người mới khá hơn một chút.

Lăng Tử Thủ đột nhiên trở nên khẩn trương, lớn tiếng nói:

Phong Vô Kỵ ho khan một tiếng, nói:

- Mọi người cẩn thận! Nhất định phải thủ chặt nhục thân của chính mình, không nên để cho Âm Ma xâm nhập!

Chỉ có Lăng Tử Thủ là tu vi pháp lực vẫn còn. Hắn lẳng lặng phiêu phù giữa không trung, hiển nhiên là hắn vẫn có thể sử dụng pháp lực thần thông ở nơi này.

- Âm Ma ở đâu?

Ầm ầm!

- Nơi này có Âm Ma do linh hồn tử vong biến thành, thích ăn linh hồn của người sống nhất, chuyên môn xâm chiếm nhục thân của người sống!

Đám người Phong Vô Kỵ thân đầy bụi đất, chật vật đứng lên, trong lòng cũng có chút xấu hổ. Bọn họ ai nấy đều là tồn tại cao cao tại thượng, kẻ nào không phải là nhân vật có danh có tiếng? Không ngờ lại té cực kỳ chật vật ở nơi này, nói ra chỉ sợ sẽ bị người khác nhạo báng.

Thanh Hà Chu hung hăng đụng lên trên một ngọn núi, mạnh mẽ đụng nát ngọn núi kia, lại ầm ầm va chạm trên mặt đất, cày ra trên mặt đất một cái khe rãnh thật dài.

Bốn phía xung quanh bọn họ tràn ngập một tầng sương mù không nặng không nhẹ, mông mông lung lung. Trong tầng sương mù mơ hồ vang ra thanh âm gào thét khiến cho tâm thần người ta khiếp đảm. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một bộ xương khô thật lớn, phân nửa chôn trong bùn đất, phân nửa lộ ở bên ngoài, không biết là xương cốt của sinh vật gì.

Lăng Tử Thủ quát lớn một tiếng.

- Luân Hồi Táng Khu này cực kỳ quỷ dị, chúng ta không kịp dự liệu, lúc này mới té ngã chật vật như vậy. Bất quá, cho dù là Dịch Quân Vương, chỉ sợ cũng hẳn là đã té ngã không nhẹ a?

Mọi người nhất thời cảm thấy mi tâm có chút ngứa ngáy, có đồ vật gì đó đang chui vào trong mi tâm của chính mình, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng nhìn lại, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Phong Vô Kỵ đảo mắt quan sát bốn phía, nghi hoặc hỏi:

- Chính là ở bên cạnh các ngươi!

Bộ dáng đám quái vật này thiên kỳ bách quái, có con trên người mọc đầy con mắt, có con lại khắp cả người đều là cánh tay, còn có con cả người đều là cái miệng, có con khắp nơi trên người đều là cái đầu, còn có con khắp nơi trên người đều mọc đầy những khuôn mặt kỳ quái, mỗi một khuôn mặt cũng đều không giống nhau.

Đám người nghe hắn nói vậy, nhao nhao thôi động Lục Đạo Luân Hồi. Chỉ thấy sau đầu bọn họ từng đạo từng đạo quang luân xoay chuyển, toàn thân Quỷ hỏa âm sâm, rọi sáng bốn phía xung quanh.

- Không nên kinh hoảng! Đám quái vật này chỉ là Âm Ma cấp thấp, chỉ cần thi triển thần thông Luân Hồi, liền đủ để đối phó bọn chúng rồi!

Lăng Tử Thủ quát lớn:

Phong Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhíu mày, hỏi:

- Mau thôi động Lục Đạo Luân Hồi!

- Đế Quân luyện Động thiên thành Chư Thiên, Chư Thiên Lục Đạo, trong đó liền kể cả Địa Ngục Luân Hồi!

Lăng Tử Thủ gật đầu, nói:

- Chỉ có Đế Quân mới có thể tu thành Địa Ngục Luân Hồi sao?

- Trong Lục Đạo Luân Hồi có Địa Ngục Luân Hồi, các vị ai nấy hẳn cũng đều đã tu thành a? Chỉ có tu thành Địa Ngục Luân Hồi, tiến hành thôi động, mới có thể nhìn thấy được đám Âm Ma này, khiến cho Âm Ma hiện hình! Các ngươi cũng có thể mượn Địa Ngục Luân Hồi để thi triển pháp lực thần thông!

Đám người nhao nhao thi triển đại thần thông Luân Hồi, luyện chết từng con từng con Âm Ma, lại cảm giác được Nguyên thần của chính mình trong lúc vô tình lớn mạnh lên một tia, ai nấy cũng đều thoáng ngẩn người.

Lăng Tử Thủ cẩn thận bảo vệ Phong Vô Kỵ, nói:

- Vô Kỵ tiên sinh không phải là Đế Quân, hẳn là vẫn chưa tu thành Địa Ngục Luân Hồi a? Ngươi đi theo bên cạnh ta, trong cơ thể ta có huyết thống của Táng khu, đám Âm Ma này không dám tiếp cận!

Sau khi bốn phía đã được rọi sáng, đám người không khỏi nhất thời kinh hãi. Chỉ thấy từng con từng con quái vật đang lúc vươn ra đầu lưỡi thon dài liếm về phía mi tâm của bọn họ. Có một vài con thậm chí đã chui vào trong mi tâm của bọn họ.

Lăng Tử Thủ vội vàng cao giọng nói:

Một gã Tiên Thiên Thần Ma đột nhiên thét lên sợ hãi. Chỉ thấy đám quái vật nhiều tới bất tận kia đã chui vào trong sáu đại Bí cảnh của hắn, đang không ngừng gặm cắn Bí cảnh Nguyên thần của hắn, cắn cho Bí cảnh của hắn xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng.

- Bọn chúng đã chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của ta!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ đột nhiên nhìn về phía hai mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma đi theo chính mình tới đây kia, run giọng nói:

- La lão, trong đám các ngươi hẳn là có hơn mười người chưa tu thành Đế Quân a?

La lão thoáng ngẩn người, nói:

- Có mười ba vị sư đệ sư muội chưa tu thành Đế Quân! Vô Kỵ tiên sinh là có ý gì?

- Là mười ba vị đạo hữu nào còn chưa tu thành Đế Quân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận