Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1867: Đừng tự trách mình

- Tiểu Đào Thụ, ta đây là đang giúp ngươi.

Diên Hành Thần Vương tóm Đế Lâm Lão Mẫu trong tay, vận pháp lực, Đế Lâm Lão Mẫu kêu lên một tiếng bi ai, trở lại hình dạng vốn có là Bàn Đào Mẫu Thụ sum suê.

- Ta đang giúp ngươi, để ngươi trở về bản thể.

Diên Hành Thần Vương cầm Bàn Đào Mẫu Thụ trong bàn tay, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt nước, khí tức ngày càng bạo liệt:

- Ngươi hiện nay không hề hoàn chỉnh, chỉ khi trở lại Sinh Mệnh Cổ Thụ thì ngươi mới được hoàn chỉnh! Ngươi căn bản không biết ngươi ở hình thái hoàn chỉnh sẽ cường đại như thế nào. Đó là sức mạnh khiến Thần Vương cũng phải run rẩy!

- Ha ha ha! !

Nguyên Nha Thần Vương đột nhiên cười lớn, lộ vẻ châm chọc:

- Diên Hành, ngươi nói nhiều vậy làm gì? Hà tất phải lừa gạt một ngọn cây? Nàng ta chẳng qua chỉ là sinh mệnh mà quả hạch của cổ thụ sinh ra, trở về bản thể thì nàng ta không phải chính mình nữa rồi. Linh hồn của nàng ta sẽ bị năng lượng dồi dào của Sinh Mệnh Cổ Thụ nuốt chửng.

Nguyên Nha Thần Vương bước thấp bước cao đi sau hắn, cười hề hề:

- Ngươi biết những điều gì?

Hắn lạnh băng băng nói:

Diên Hành Thần Vương nổi da gà, bỗng dừng lại, quay người:

Diên Hành Thần Vương hừ lạnh một tiếng, trồng Bàn Đào Mẫu Thụ trong nguyên thần bí cảnh của mình rồi đi ra ngoài. Không gian bí cảnh này của Trường Sinh Đế lập tức sụp đổ, bị hắn đánh tan!

Nguyên Nha Thần Vương cười hà hà:

Hắn ta chế giễu:

Nguyên Nha Thần Vương dừng lại, tiếng cười càng thêm quỷ dị:

- Lòng dạ ta trở nên mềm yếu? Quạ đen, ngươi quá coi thường ta rồi. Chúng ta đi thôi.

- Chủng tử rơi ra từ cây, đâm chồi nảy lộc, mầm cây mới sinh ra và cây mẹ là cùng một sinh mệnh sao? Ngươi gạt nàng ta như vậy thì không tốt chút nào. Lẽ nào ngươi lại áy náy, cảm thấy nàng ta đã cứu ngươi một mạng nhưng ngươi lại muốn nàng ta chết là có lỗi? Diên Hành, ngươi thay đổi rồi, lòng dạ sắt đá của ngươi đã trở nên mềm yếu rồi.

- Đương nhiên rồi, dù sao chúng ta cũng là đồng minh mà, lẽ nào ta lại phụ ngươi? Chỉ cần Sinh Mệnh Cổ Thụ hồi sinh thì ngươi nghĩ ta sẽ sợ Hắc Đế hay sao? Ta sẽ cho ngươi mượn cây cho ngươi đích thân báo thù rửa hận! Ngươi nên biết năm đó Hắc Đế áp chế ngươi bên cạnh Bàn Đào Cổ Thụ, là rất có thâm ý!

Ánh mắt Diên Hành Thần Vương lay động:

- Sinh Mệnh Cổ Thụ nên hồi sinh rồi, Đại Tư Mệnh cũng đến lúc tan thành tro bụi rồi. Còn cả Hắc Đế... Ngươi đừng quên việc đã hứa với ta!

- Khi đó hắn không ngờ chúng ta lại liên thủ, vì thế Đạo Thần của hắn có lẽ không thể tu thành!

- Hắc Đế trồng ngươi bên cạnh Bàn Đào Mẫu Thụ, đều ở trong Quy Khư, ngươi không thấy kỳ quái hay sao? Hắn cũng đang nhớ tới Sinh Mệnh Cổ Thụ, nhưng biết Sinh Mệnh Cổ Thụ có ta canh chừng, mà Sinh Mệnh Cổ Thụ lại rơi vào tay tên tiểu tử Thiên kia. Vì thế hắn cũng ủ mưu để lấy cổ thụ. Lần này...

- Sinh Mệnh Cổ Thụ hồi sinh chắc chắn hắn sẽ nhúng tay vào! Hắn biết nhân quả mà hắn gánh quá nặng, thoát biến thành đạo là vô cùng khó khăn, sẽ có đại kiếp tới. Vì thế cần có Sinh Mệnh Cổ Thụ giúp bảo vệ tính mạng cho hắn. Chắc hẳn hắn đã liệu được trước ngươi sẽ thoát ra được, hắn định thông qua ngươi để biết vị trí của Sinh Mệnh Cổ Thụ. Sau khi ngươi thoát khỏi sự trấn áp của hắn, hắn cho rằng ngươi sẽ có được Bàn Đào Mẫu Thụ, sau đó ngươi sẽ vì Sinh Mệnh Cổ Thụ mà đối phó với ta, mượn đao của ngươi giết ta, dùng đao của ta giết ngươi. Sau đó hắn mượn gió bẻ măng, đợi khi chúng ta lưỡng bại câu thương thì hắn lấy Sinh Mệnh Cổ Thụ!

Vị lão thái thái nhân từ đó, có lẽ hắn mãi mãi không được gặp lại nữa.

Kết cục của Đế Lâm Lão Mẫu đã định, hắn không thể thay đổi được điều gì. Cảm giác bất lực sâu sắc này hắn lâu lắm rồi không trải qua. Cảm giác bất lực này, hắn đã có khi còn ở Đế Tinh.

Chung Nhạc ủa một tiếng, đại quân nhân tộc của Viêm Hoàng chỉ có Sư Đà Đại Tôn và Hình Thiên thống lĩnh, còn Khương Y Lão thì không thấy đâu.

Chỉ cần tới Thiên Đình, dung hợp Đế Lâm Lão Mẫu và Sinh Mệnh Cổ Thụ thì có thể cho Sinh Mệnh Cổ Thụ hồi sinh. Cây linh căn này lại có sinh mệnh lực dồi dào, trở thành đại chí bảo nắm giữ sinh mệnh!

- Tử quân, ta điều động các quân, tướng lĩnh các quân đều nghe ta điều khiển, tại sao chỉ Viêm Hoàng là không thấy đâu?

Nguyên Nha Thần Vương vỗ tay cười lớn, hai người trước sau hướng về Thiên Đình.

Chung Nhạc nhíu mày:

- Viêm Hoàng đang luyện thánh dược, chuẩn bị mở bí cảnh thứ bảy.

Tử Quang Quân Vương mỉm cười:

Phá Thiên Quan, các quân đang sẵn sàng chiến đầu, đợi trận quyết chiến mười ngày sau. Những ngày này Chung Nhạc thao luyện tướng sĩ, cho các quân điều động các loại trận pháp. Thời gian này hắn có chút uể oải, khó lòng ổn định tâm thần.

Tim Chung Nhạc hơi trùng xuống, nhìn quanh vẫn không thấy Khương Y Lão. Hắn mở thần nhãn, nhưng ngay cả ở cung điện của Tử Quang Quân Vương cũng không thấy tung tích của Khương Y Lão.

- Mục Tiên Thiên một lòng muốn lấy mạng hắn, lẽ nào hắn bị Mục Tiên Thiên hạ độc thủ rồi? Không thể nào, Mục Tiên Thiên vô cùng coi trọng Tử Quang Quân Vương, không thể nào lại đích thên động thủ giết Viêm Hoàng!

Chung Nhạc định thần lại, tìm tới Tử Quang Quân Vương, hỏi:

Hắn vẫn nhớ tình hình khi hắn tham ngộ Lục Đạo Luân Hồi dưới Bàn Đào Mẫu Thụ, cũng nhớ Đế Lâm Lão Mẫu tặng hắn Bàn Đào, thậm chí Thủy Tử An kéo dài được tính mạng cũng là nhờ vào Bàn Đào của Đế Lâm Lão Mẫu.

Cũng may họ trong quá trình luyện bảo tiếp xúc tới cảnh giới đó, hiện giờ đang bế quan, tham ngộ Đế Cảnh.

Chung Nhạc lên cao, quan sát trận pháp của các tộc, tướng sĩ các quân đều đã tới đủ, chỉ điểm trận pháp của đại quân, nghe sự điều khiển của Chung Nhạc. Huyền Kỳ Nhị Tẩu không có mặt, hai vị đó vì luyện chế Thủy Hỏa Táng Thổ Bình, tới gần hơn với Đế Cảnh. Chỉ là, vì hai vị không luyện thành triệt để được Thủy Hỏa Táng Thổ Bình đã bị Đế Hậu làm gián đoạn nên chưa thể thành đế.

- Tại sao không thấy Viêm Hoàng thao luyện trận pháp?

- Mở bí cảnh thứ bảy? Trước tiên phải có thánhd ược có thể mở được các loại bí cảnh trong cơ thể, còn cần có cường giả đế cấp trấn áp để tránh bí cạnh mất kiểm soát. Viêm Hoàng không tới tìm ta giúp hắn trấn áp bí cảnh, vậy thì hắn tìm ai?

Tử Quang Quân Vương hàm tiếu nói:

- Dịch quân trước nay đều thông minh tuyệt đỉnh, sao nay lại hồ đồ vậy?

- Không thể nào là bệ hạ, cũng không thể là Trường Sinh Đế, vậy chỉ còn Ương Tôn Đế.

Chung Nhạc suy nghĩ:

- Vậy Viêm Hoàng giờ đang ở hành cung của Ương Tôn Đế. Nhưng điều khiến ta khó hiểu là Viêm Hoàng lấy thánh dược ở đâu? Tử Quân có biết không?

- Là bệ hạ ban cho.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Bệ hạ biết thánh dược của ta bị đánh cắp, lại thấy ta chưa mở bí cảnh thứ bảy nên ban cho ta một cây thánh dược để ta mở Trí Tuệ Bí Cảnh.

- Lấy cây thánh dược đó ra!

- Ta không dám dùng quá nhiều, chỉ mới dùng một phiến lá.

Khương Y Lão gật đầu:

- Cây thánh dược ta đưa huynh đã dùng chưa?

Tử Quang Quân Vương vội nói:

- Tử Quang sư huynh, Dịch tiên sinh, sao hai người lại tới?

Chung Nhạc lạnh giọng:

- Huynh chắc chắn sẽ từ chối hảo ý của hắn, nói huynh có thể mở bí cảnh thứ bảy, chắc chắn hắn sẽ cố chấp bắt huynh nhận. Sau khi nhận huynh không dùng thì sẽ nghĩ tới việc cho ai?

Tử Quang Quân Vương trán túa mồ hôi lạnh, vội bay lên hướng về hành cung của Ương Tôn Đế.

Bỗng nhiên người hắn nhẹ bẫng, bị Chung Nhạc nhấc lên, vù một tiếng bay về hành cung Ương Tôn Đế, lao thẳng vào trong!

Trong hành cung, các vị thần tướng Trung Ương thị trấn thủ bên trong thấy hai người ào ào lao tới đều không dám ngăn lại.

Trong đại điện, Ương Tôn Đế ngồi khoanh chân, nhục thể to lớn, phá vỡ tầng tầng không gina, vô số ánh sáng chói lóa bao quanh người hắn. Còn Khương Y Lão ngồi trước mặt hắn, nhục thân uốn lượn tựa rồng, cho dù hắn là Đế Quân chi thể nhưng trước mặt Ương Tôn Đế vẫn trở nên nhỏ bé.

Chung Nhạc đem thao Tử Quang Quân Vương xông vào, Ương Tôn Đế cảm nhận được hai người trước, cừoi:

- Hai vị tiên sinh sao lại hốt hoảng vậy?

Khương Y Lão ngẩng lên, cười:

- Đế Minh à Đế Hậu đều có thể không dùng thánh dược mở bí cảnh thứ bảy, huynh tưởng bệ hạ không biết huynh có thể không cần tới thánh dược cũng có thể mở bí cảnh thứ bảy hay sao?

Hắn tâm thần đại loạn, cho dù hắn trước giờ là trí giả trí tuệ thông đạt thì giờ cũng cảm thấy luống cuống.

- Ý ngươi là... Không thể nào! Bệ hạ đối với ta tuyệt đối không có ý đồ nào khác với ta. Ngài ban cho ta thánh dược là để ta tu thành Trí Tuệ Luân, ngài không thể nào dùng thánh dược giả hại ta! Sao ngươi biết ta cho Y Lão thánh dược? Không thể nào...

Tử Quang Quân Vương sắc mặt hơi biến đổi:

- Thánh dược bệ hạ ban mà huynh dám cho Viêm Hoàng dùng?

Chung Nhạc biến sắc, lạnh lùng nói:

Chung Nhạc quyết đoán nói.

Khương Y Lão khó hiểu, Ương Tôn Đế cũng không hiểu gì, nhưng Khương Y Lão vẫn lấy thánhd ược ra. Chung Nhạc quan sát kỹ cây thánh dược, nhíu mày, hắn không nhìn ra bất cứ vấn đề gì từ cây thánh dược đó.

Ương Tôn Đế cười:

- Dịch Quân Vương, nghe nói đây là do Tiên Thiên bệ hạ ban, có vấn đề gì được chứ? Vừa rồi ta cũng đã xem một lượt, đúng là thánh dược, tinh diệu phi phàm.

Chung Nhạc không nói gì, tế Họa Bích Ba Hoa, đặt cây thánh dược của Khương Y Lão trước Họa Bích Ba Hoa, trầm giọng hỏi:

- Đây là loại dược gì?

Họa Bích Ba Hoa từ từ mở ra, ánh sáng lưu chuyển, trong họa bích thánh dược hoàn chỉnh hiện lên, trên đó còn có giới thiệu qua.

- Táng Đế Ma Trữ, đại độc, có thể phá nguyên thần.

Tử Quang Quân Vương sững người, sắc mặt trắng bệch, vội nhìn Khương Y Lão, thân mình run rẩy.

Khương Y Lão cười:

- Tại sao lại nhìn ta như vậy? Ta cảm thấy rất tốt, cây thánh dược này đúng là bất phàm...

Đột nhiên hắn biến sắc, nhục thân bắt đầu biến dạng, nguyên thần trong cơ thể đang điên cuồng tan rã.

- Dịch quân, Tôn Đế!

Tử Quang Quân Vương luống cuống, vội dùng hết pháp lực truyền vào trong cơ thể Khương Y Lão trấn áp dược tính, hét lên:

- Mau cứu mạng!

Chung Nhạc vội tiến tới, truyền pháp lực vào trấn áp độc tính trong cơ thể Khương Y Lão, Ương Tôn Đế chần chừ một chút, thở dài, Lục Đạo Luân Hồi sau đầu chuyển động, trấn áp độc tính trong cơ thể Khương Y Lão.

Pháp lực của ba người vừa tiếp xúc với độc tính của Táng Đế Ma Trữ thì mặt đều biến sắc. Độc tính vô cùng mãnh liệt, thuận theo pháp lực của họ mà tấn công lại họ!

Chung Nhạc, Tử Quang và Ương Tôn Đế đều biến sắc, Ương Tôn Đế vội thu tay, trầm giọng:

- Không cần cứu hắn nữa. Độc tính của cây thánh dược này quá hung mãnh, cố cứu hắn thì chúng ta cũng bị kéo vào! Dịch Quân Vương, Tử Quang Quân Vương còn không từ bỏ?

Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương vẫn truyền pháp lực thử trấn áp độc tính, Ương Tôn Đế thở dài, cố kéo hai người ra, quát lên:

- Các ngươi không cứu được hắn đâu!

- Tại sao? Tại sao...

Nguyên thần của Khương Y Lão đang nhanh chóng tiêu tan, linh và hồn đều đang khô héo, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện tử khí:

- Tử Quang, tại sao thánh dược mà Mục Tiên Thiên ban cho huynh lại có độc? Cũng may ta dùng, nếu là huynh thì ta sẽ đau lòng thế nào...

Tử Quang Quân Vương đờ đẫn, đột nhiên gào khóc, quỳ mọp dưới dất.

Linh hồn của Khương Y Lão đang tiêu tan, độc tính nhanh chóng khiến linh hồn hắn tan rã, tử khí bao phủ toàn thân hắn.

Thất khiếu của hắn chảy máu, miễn cưỡng cười, quay người sang Tử Quang Quân Vương khẽ nói:

- Việc này không trách huynh được, đừng tự trách mình... Dịch quân, ta không thể đi cùng ngươi nữa...

Hắn bị một ngụm máu phun ra ngăn không cho nói tiếp, hắn ngã ra sau, khí tuyệt mà chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận