Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 726: Gặp Địa Hoàng (2)

Tân Hỏa bay tới bay lui đuổi theo cây cổ cầm kia, cả giận nói:

- Kẻ nào thối chứ? Ta rõ ràng là rất tốt! Ngươi đừng làm hư thanh danh của ta!

Cây cổ cầm kia bay tới trên đỉnh đầu Chung Nhạc. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Hắn nhìn thấy một cây đại cầm dài tới mấy mươi vạn dặm đang vắt ngang trên thiên không. Trên cây đàn phủ đầy các loại hoa văn kỳ dị, cực kỳ phức tạp, căn bản là xem không hiểu.

Cây đại cầm kia đột nhiên bay vút lên, càng lúc càng xa, kích thước lại trở nên giống như một cây đàn bình thường vậy. Toàn thân Chung Nhạc nhất thời run rẩy, không phải là cây đàn đã nhỏ đi, mà là đã bay ra rất rất xa, thoạt nhìn giống như nhỏ lại vậy.

Cây cổ cầm này bay tới bay lui, trong nháy mắt đã vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm. Mà tòa Thần điện trong Đế lăng này chỉ sợ cũng không đơn giản giống như thoạt nhìn bề ngoài vậy, không gian đoán chừng cực kỳ rộng lớn.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, vận khởi pháp lực, dùng hết khí lực bước một bước về phía trước. Một bước này của hắn chỉ sợ có thể bước ra hơn mười dặm. Nhưng hắn phát hiện, chính mình vẫn như cũ đứng tại chỗ, cách cây kim trụ phía trước tựa hồ vẫn là khoảng cách như vậy, không hề rút ngắn được một chút cự ly nào. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán:

- Quả nhiên là vậy!

Lúc này, cây cổ cầm kia cười khanh khách, nói:

- Lần này ta tới đây, là muốn bái kiến Hạo Dịch Địa Hoàng, mời Địa Hoàng giải thích nghi hoặc!

- Muốn gặp Linh của Địa Hoàng cũng có thể! Tế phẩm của ngươi đâu? Chỉ cần tế tự Linh của Địa Hoàng, Linh của hắn sẽ từ trong Hư Không Giới hàng lâm!

- Ta giúp Phục Hy thị, nhưng không giúp ngươi! Thiếu niên, nếu ngươi thật sự là Kẻ truyền thừa của Tân Hỏa, vậy ta không có khả năng giúp ngươi rồi! Ta không thích đốm lửa thối này!

Cây cổ cầm kia dừng lại, trên một sợi dây đàn hiện ra một tiểu nha đầu, trên đầu buộc hai búi tóc sừng trâu, bộ dáng băng tuyết khả ái, ngồi trên dây đàn, lắc lư hai chân, nói:

- Ai cần ngươi lo chứ? Hôm nay ta dẫn hắn tới đây, chính là vì Phục Hy thị các ngươi. Phục Hy thị các ngươi đã sắp sửa vong chủng rồi, trên thế gian chỉ còn lại có một cái rưỡi Phục Hy, hắn chính là nửa cái trong đó. Chuyện này, ngươi có giúp hay là không?

Tân Hỏa đột nhiên tức giận nói:

- Đốm lửa thối, ngươi là Đăng hồn của Truyền Thừa Đăng, bất quá, trải qua thời gian lâu như vậy, ngươi cũng là dầu thắp cháy hết, sắp sửa dập tắt a? Nếu ngươi đã tìm được Kẻ thừa kế, vì sao không ký thác lên trên linh hồn của hắn, kéo dài Tân Hỏa?

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, lắc đầu nói:

Cây cổ cầm kia cười khanh khách, nói:

Tân Hỏa đuổi không kịp nàng, dừng lại thở hồng hộc, cả giận nói:

- Ngươi muốn gặp linh hồn của Hạo Dịch Địa Hoàng?

Tiểu nữ hài búi tóc sừng trâu kia cười lạnh, nói:

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, khom người nói:

- Không kính dâng tế phẩm, chẳng lẽ muốn Địa Hoàng thiêu đốt bản nguyên hàng lâm để chỉ điểm hắn sao? Hiện tại đã không còn sinh linh tế tự Phục Hy nữa rồi, nếu Địa Hoàng tiêu hao bản nguyên hàng lâm, sẽ tổn thương tới linh hồn, khiến cho linh hồn càng thêm héo rũ! Đốm lửa thối, ở chỗ này của ta mà muốn tay không bắt bạch lang sao? Ngươi đừng mơ tưởng! Không có tế phẩm, các ngươi liền trở về đi!

- Ta không có tế phẩm...

- Với mặt mũi của ta, còn cần tế phẩm nữa sao? Cầm muội muội, ngươi cũng biết ta a? Ta đã tự mình chạy tới, không ngờ ngươi còn muốn đòi tế phẩm?

- Ta sẽ thông báo lời nói của ngươi cho Địa Hoàng! Bất quá, lời nói của đốm lửa thối thì đừng hòng!

- Ngươi lại nói cho hắn biết, liền nói ta muốn mượn thân thể hắn nhìn một chút, lại mượn Nguyên thần của hắn nhìn một chút. Tốt nhất hắn có thể từ trong Linh phân ra một luồng, tặng cho Nhạc tiểu tử!

- Thiếu niên, ngươi là muốn Phục Hy Chi Linh, hay là muốn giải thích nghi hoặc?

- Cầm tỷ tỷ, nể tình ta cũng là Phục Hy thị, có thể nhờ ngươi thông báo cho Hạo Dịch Địa Hoàng một tiếng hay không? Liền nói đệ tử tu hành gặp phải khốn nhiễu, có nghi hoặc không hiểu, muốn hỏi hắn. Không có Phục Hy Chi Linh, làm cách nào tu thành Chân Linh Phục Hy được?

- Đệ tử...

Tân Hỏa còn định nói gì thêm, Chung Nhạc đã mỉm cười nói:

- Đệ tử...

- Muốn Phục Hy Chi Linh! Hắn là Thiên Đế, Linh của hắn dù cho chỉ có một tia một luồng, đều mạnh hơn ngươi khổ tu trăm ngàn năm! Ngươi quan tưởng thân thể hắn, thật ra tác dụng cũng không lớn!

Tân Hỏa ở bên cạnh đột nhiên vội vàng nói:

Tân Hỏa tiếp lời hắn, nói:

Tiểu nữ hài búi tóc sừng trâu kia trợn trừng hai mắt, lộ ra thần sắc không thể tin nổi, lẩm bẩm:

- Linh hồn của Địa Hoàng vậy mà từ trong Hư Không Giới phủ xuống? Vậy mà vì nửa cái Phục Hy thị này, không tiếc tiêu hao bản nguyên hàng lâm...

Chung Nhạc khom người bái một cái, nói:

Tiểu nữ hài búi tóc sừng trâu kia gật đầu, cười lạnh nói:

Chỉ thấy nắp Đế quan mở ra, một tôn Phục Hy Thiên Đế đầu người thân rắn đứng sừng sững trên Đế quan, thanh âm chấn động, xa xa truyền tới:

Sau đó, tiếng đàn vang vọng, một chuỗi âm luật từ trong Thần điện truyền ra, truyền thẳng lên hư không, lượn lờ mà đi. Sau một hồi, Đế lăng đột nhiên chấn động. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh. Chỉ thấy một luồng kim quang vô biên từ sâu bên trong Thần điện truyền tới. Kim quang ba động như thủy triều, từ từ nâng một cỗ Đế quan lên. Cỗ Đế quan kia nhìn như cách hắn không xa, nhưng thật ra lại cực kỳ xa xôi, cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm.

Tân Hỏa cảm thấy mặt mũi của chính mình bị mất sạch, ủy khuất không thôi.

Chung Nhạc chần chừ trong chốc lát, cắn răng nói:

- Đệ tử mời Địa Hoàng giải thích nghi hoặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận