Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 554: Tháo đầu

Chung Nhạc thở phào, Tân Hỏa bay lên từ bấc đèn quay lại thức hải của hắn. Chung Nhạc cất đèn đồng đi, vẫn còn sợ hãi:

- Những thần ma này đã chết không biết bao lâu rồi, tại sao xương cốt vẫn như còn sống vậy?

- Là "lục đạo luân hồi".

Tân Hỏa ngữ khí nặng nề:

- Quy Khư hình thành sau khi lục đạo luân hồi vỡ, có lẽ có một số thuộc tính nào đó của luân hồi, khiến họ chết nhưng chưa chết, bị vướng lại trên đường luân hồi, không được giải thoát.

Chung Nhạc như hiểu như không, quay lại nhìn thì con thuyền kia đã không thấy đâu nữa.

- Lục đạo luân hồi có thể khiến thần ma trường sinh bất tử sao?

Tân Hỏa cũng không hiểu gì về lục đạo luân hồi, lẩm bẩm nói:

Dải sáng truyền tống lao đi vun vút, cho dù trên đường có thấy trọng bảo thì cũng chỉ có thể nhìn mà cảm thán.

Dải ánh sáng truyền tống lướt qua, cự nhân biến mất. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vẫn đang chấn kinh, Chung Nhạc nói:

Khâu Cấm Nhi nói nhỏ.

Thậm chí ngay cả lỗ đen Quy Khư cũng không tiêu hóa được, phải nhả hắn ra.

Kỳ quái nhất chính là những đường thông đạo kỳ dị đó. Phía tận cùng thông đạo là các quả tinh cầu, nhìn giống như thế giới kỳ lạ, không biết lý do gì khiến thông đạo của lỗ đen lại nối liền với những tinh cầu đó.

- Không biết nữa. Nhưng nghe nói Côn Luân Thiên Đình đã tan mười vạn năm rồi. Mười vạn năm trước hình thành Quy Khư, chắc chẳng có thần nào lại sống được lâu thế chứ?

- Trong thời gian ta ngủ vùi lại có cường giả tạo ra lục đạo luân hồi, thứ kinh thiên địa khốc quỷ thần như vậy, đúng là giỏi thật. Lục đạo luân hồi rốt cuộc là ai tạo ra? Thời đại Hỏa Kỷ, các đời Toại Hoàng cũng chưa từng tạo ra thứ nghịch thiên này...

- Ngay cả lỗ đen Quy Khư cũng không làm gì được, vị Tôn Thần này không phải vẫn còn sống đấy chứ?

- Hình như đi qua những thông đạo này là tới được những tinh cầu kia.

Trên đường, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi lại thấy rất nhiều thứ kỳ quái được phun ra từ lỗ đen, có lục địa khổng lồ, có xương sọ to bằng cả tinh cầu, còn có những mảnh vỡ thần binh, ngoài ra họ còn thấy cả những mảnh xương không biết của sinh vật gì, thông đạo hình thành do dẫn lực biến dạng.

Đột nhiên, Chung Nhạc thấy một vị thần nhân khổng lồ ngồi lơ lửng trong bóng tối, bị lỗ đen phun ra. Cự nhân này cứ ngồi thế không động đậy, quỷ dị hơn là các thần ma khác đều bị lời nguyền giết chết, chỉ còn bộ xương, nhưng cự nhân này không hề bị tổn hại gì, không có chút thương thế nào.

Hắn và Khâu Cấm Nhi cũng được ánh sáng đưa xuống, khi ánh sáng biến mất, đại lục Quy Khư rộng lớn hùng vũ cũng xuất hiện ngay trước mắt họ.

Nhưng rất nhiều thông đạo có chỗ bị vỡ, nếu đi vào e là cực kỳ nguy hiểm.

Trên không trung, các dòng sông lớn đổ xuống mặt đất, rồi lại chảy ra từ sườn núi các ngọn nú lớn, tiếp tục chảy trên không trung, không biết tới chỗ nào.

Khâu Cấm Nhi lắc đầu:

Cuối cùng lục địa Quy Khư cũng xuất hiện trước mắt, tốc độ dải sáng truyền tống cũng dần chậm lại, Chung Nhạc nhìn qunah thấy các dải sáng khác cũng chiếu xuống khắp nơi trên đại lục Quy Khư.

Đây từng là Thiên Đình của Lục Đạo Giới đầu tiên, xây dựng trên xương sọ của Vô Song Lục Đạo Cự Nhân. Là nơi Luân Hồi Đại Thánh Đế sinh sống và xử lý mọi việc của Lục Đạo Giới. Còn trên sáu cánh tay của Vô Song Lục Đạo Cự Nhân là sáu tòa thiên cung khác, Côn Luân Cảnh là mảnh vỡ của những tòa thiên cung đó.

Không một bóng người.

Khâu Cấm Nhi thi triển một thức của Mộc hệ thần thông, định biến thành Kiếm Lâm trăm dặm, nhưng thần thông thi triển chỉ tạo được Kiếm Lâm chưa tới mười trượng quanh người.

Hoang lương.

Vạn Long Đồ xuất hiện, nhưng các con giao long thậm chí chỉ còn bằng thạch sùng.

Cách họ không xa, thi cốt thần ma khổng lồ được chôn một nửa dưới đất, lộ ra những chiếc xương sườn tạo thành những cây cầu cong nối liền các đoạn vực.

Khâu Cấm Nhi kinh ngạc, đột nhiên kêu lên:

Chung Nhạc thở dài, tế nguyên thần của mình ra, nguyên thần chỉ cao một trượng sáu, Khâu Cấm Nhi cũng vội tế nguyên thần, Mộc Diệu Cú Mang nguyên thần chỉ cao ba bốn thước.

- Bị áp chế quá lợi hại!

Tĩnh mịch.

Hơn nữa, trước kia Khâu Cấm Nhi thi triển chiêu thần thông này là cây cao chọc trời, mọc san sát thành rừng, còn giờ thì chỉ là kiếm khí dạng cỏ cao chưa tới một thước.

- Sư ca, ở đây áp chế thần thông quá lợi hại!

Chung Nhạc gật đầu, thi triển Đại Nhật Vô Cương, trên không trung xuất hiện một vầng mặt trời, bị đè chỉ còn bán kính mấy chục trượng. Tâm niệm khẽ động, quan tưởng giao long, biến thành Vạn Long Đồ, đây là chiêu mạnh nhất trong Long Đằng Bách Biến.

Mảnh lục địa Quy Khư này sương mù bao phủ u ám. Trong sự u ám lại có cả khí tức thần thánh tỏa ra từ các tòa cung điện trên những vách núi đổ nát.

Chung Nhạc cử động thân thể, bất giác nhíu mày, dẫn lực ở đây quá lớn, nhất cứ nhất động đều mất rất nhiều sức. Sau lưng hắn giang đôi cánh Kim Ô, vỗ cánh bay cao được hơn mười trượng thì không thể cao thêm được nữa, hơn nữa tiêu hao rất nhiều pháp lực và thể lực, hắn đành phải đáp xuống.

- Nặng thật!

Chính vì nơi đây là Thiên Đình của Luân Hồi Đại Thánh Đế nên mới kháng cự được sự hủy diệt của lỗ đen Quy Khư.

- Linh thể hợp nhất!

Một tiểu nữ đòng cao ba bốn thước xuất hiện trước mặt Chung Nhạc, nhỏ nhắn đáng yêu. Chung Nhạc cười ha hả, Khâu Cấm Nhi vội xóa bỏ linh thể hợp nhất, mặt đỏ bừng.

- Sự áp chế ở đây quá mạnh, có lẽ là dẫn lực của lỗ đen, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tu vi thực lực của chúng ta.

Chung Nhạc ánh mắt lấp lánh, nói:

- Cấm Nhi, chúng ta hãy làm quen với phạm vi tấn công và sức tấn công của thần thông, hồn binh của mình trước đã rồi hãy hành động!

Khâu Cấm Nhi gật đầu vâng.

Trên lục địa Quy Khư, mọi thứ đều bị trấn áp, nguyên thần, tinh thần lực, nhục thân, thần thông, pháp lực, nếu không làm quen với tình hình hiện tại thì rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Ví dụ, thần thông trước vốn bao phủ được vài dặm, giờ lại thành vài trượng, trước kia tấn công được đối thú cách vài trăm dặm nhưng giờ chỉ được vài chục trượng.

Ngoài ra còn có tốc độ công kích, tốc độ di chuyển, đều phải nắm bắt được, nếu không khi chiến đấu sẽ tính toán sai, bản thân sẽ bị động, thậm chí tử vong.

- Thần Ma Triều Bái!

Chung Nhạc quay lại hét lớn, Thần Ma Thái Cực Đồ xuất hiện, vạn thần vạn ma vây quanh Thần Ma Thái Cực Đồ, cúi người bái lạy.

- Trả đầu cho ta!

Bộ xương không đầu đó bước theo hướng hai người. Bàn tay xương trắng tóm về phía hai người Chung Nhạc. Gió trong lồng ngực thổi ào ào.

- Đầu của ta, đầu của ta đâu? Kẻ nào lấy đầu của ta?

Chung Nhạc buông tay rơi xuống, vừa chạm đất lập tức nhấc Khâu Cấm Nhi lao đi. Sau lưng hai người, bộ xương không đầu cao tới nghìn trượng, từ trong lồng ngực vọng ra tiếng phù phù.

- Sư ca làm gì thế?

- Cất đi.

Chung Nhạc cố gắng nhấc chiếc xương sườn đó lên, cười:

- Thần cốt lớn như vậy, cất đi mài dần tế luyện cũng có thể thành món hồn binh cường đại.

Uỳnh uỳnh!

Bộ xương của vị thần ma đột nhiên chấn động, Chung Nhạc khựng người, nhấc chiếc xương sườn lên. Bộ xương thần ma này nằm ngang qua hai bờ vực, không có xương so, hai chiếc xương đùi khổng lồ gác ở hai bên vực núi. Đột nhiên một chiếc động đậy, rồi mặt đất rung chuyển, hai chiếc xương cánh tay phá đất thò ra, bám lên hai bờ vực.

Thi cốt của vị thần ma này nhổm dậy, khiến Chung Nhạc bị treo lơ lửng trên chiếc xương sườn kia. Bộ xương thần này chống vào mép vực đứng dậy.

Khâu Cấm Nhi đứng phía dưới, ngẩng lên nhìn thấy vội hét lớn:

- Sư ca, mau buông tay!

Hai người lập tức tiến tới phía đó, không lâu sau tới trước bộ xương của thần ma khổng lồ kia, bước lên cây cầu xương đi qua bờ bên kia. Chung Nhạc đột nhiên dừng lại, ôm lấy một chiếc xương sườn, Khâu Cấm Nhi giật mình kêu lên:

- Cấm Nhi, đằng kia hình như có ánh sáng mà chỉ thần dược mới có!

Thần nhãn của Chung Nhạc mở ra quan sát xung quanh, tìm kiếm một lúc, mắt hắn sáng lên:

Bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ, không có bất cứ âm thanh gì, chỉ có khói mờ quỷ dị.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi thử nghiệm liên tục, nắm chắc được mọi thứ của mình cũng đã qua hơn nửa ngày.

Đặc biệt là uy năng của hồn binh phải nắm thật chắc còn lại được bao nhiêu, sau khi chắc chắn rồi mới tự tin khắc chế được đối thủ.

Chiêu mạnh nhất của hắn đối đầu với bàn tay xương trắng khổng lồ đó. Bàn tay xương bị đánh bật lên cao, Chung Nhạc khóe miệng rỉ máu, quay lại kéo Khâu Cấm Nhi bỏ chạy.

- Đầu của ta!

Bộ xương không đầu kia đuổi theo, một chưởng đánh xuống mặt đất nứt toác.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi phát lực lao đi, bộ xương thần ma không đầu cũng đuổi theo, liên tục đánh chưởng xuống. Đột nhiên phía trước vọng lại tiếng nói, có mấy vị luyện khí sĩ hình dung cổ quái đáng tiến lại.

- Tránh ra!

Chung Nhạc quát lớn.

Mấy luyện khí sĩ kia thấy hai người đang chạy như điên tới thì khựng người, đột nhiên mừng rỡ:

- Đi mòn gót giày tìm không thấy, tự nhiên lại có chẳng mất công! Hai tiểu quỷ này chính là luyện khí sĩ trong Côn Luân Cảnh đúng không?

Mấy luyện khí sĩ này tế hồn binh, từ xa lao về phía Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, cười lớn:

- Cho các ngươi chết cho rõ ràng, bọn ta là đệ tử của Đại Độn Ma Thần. Ta là Độn Trở Nhi, đây là sư huynh của ta, Độn Kỳ...

- Không có hứng thú!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi lao thẳng tới, mấy vị luyện khí sĩ A Đà Cảnh hồn binh bay ra tầm một dặm đột nhiên uy năng cạn kiệt rơi xuống. Mấy luyện khí sĩ đều sững người, có phần bối rối không biết làm sao.

Chung Nhạc nhặt số hồn binh đó lên, Chung Nhạc cũng lấy hai món hồn binh khác, hai người nhún người nhảy qua đầu mấy luyện khí sĩ đó.

- Đôi gian phu dâm phụ này dám cướp hồn binh của bọn ta!

Độn Trở Nhi thẹn quá hóa giận.

Khâu Cấm Nhi dù sao cũng rất lương thiện, quay lại nói:

- Các ngươi mau đi di, phía sau có một tên to lắm!

- Tên gì to?

Độn Trở Nhi vừa nói tới đây thì một bàn tay xương khổng lồ thò tới bóp cổ hắn nhấc lên, dứt đầu hắn. Mấy vị luyện khí sĩ ma tộc tộc khác kinh hãi, ngẩng lên thì thấy một bộ xương trnăgs cao nghìn trượng bước ra từ trong đám sương mù, đứng trước mặt họ, đặt đầu của Độn Trở Nhi lên cổ mình.

Quỷ dị là đầu Độn Trở Nhi lại mọc ra thịt nối liền với bộ xương, mắt Độn Trở Nhi đảo mấy vòng.

- Ta có đầu rồi.

Bộ xương thần ma vui mừng:

- Cái đầu này quá nhỏ, ta cần cái đầu lớn hơn.

Hắn dứt đầu của luyện khí sĩ khác rồi đặt lên cổ mình, hai vị luyện khí sĩ ma tộc còn lại kêu lên kinh hãi, vội quay người bỏ chạy, bị bộ xương thần ma này mỗi tay bắt một người, dứt đầu lắp lên cổ hắn. Bốn cái đầu túm tụm lại, cùng cười:

- Được được, nhưng vẫn phải cần nhiều đầu hơn, càng nhiều càng tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận