Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 686: Đế Đạo tái hiện (2)

Trong lòng Chung Nhạc cũng là tràn ngập cảm giác rung động, trong lòng thầm nghĩ:

- Văn minh do Toại Hoàng sáng tạo ra, mặc dù đã bị long đong, nhưng rốt cuộc cũng một lần nữa hiện thế! Không biết bước lên đầu Thiên Hoàng Đế Đạo này, ngao du vũ trụ thái hư, sẽ nhìn thấy được bao nhiêu cảnh trí mênh mông hạo hãn?

Hắn thậm chí có chút động tâm, nghĩ muốn bước vào trong tòa Truyền Tống Trận này, một đường quan sát những phong cảnh phong tình mà các đời Toại Hoàng, Phục Hy đã từng gặp qua, đi đạp lên Đế Lộ mà các Toại Hoàng và Phục Hy đã từng bước qua, chứng kiến sự thần kỳ của vũ trụ.

- Đáng tiếc! Phong Hiếu Trung có thể đi, ta lại chưa thể đi được. Nhân Tộc ta vẫn còn rất hèn mọn, cần ta phải lưu lại, giúp bọn họ tranh thủ quyền lực tiếp tục sinh tồn!

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Đột nhiên, Sư Đà Đại Tôn liếc nhìn về phía Chung Nhạc, trong mắt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, thậm chí còn có chút sợ hãi. Ngay cả một tôn Ma Thần cổ lão như hắn bậc này cũng không biết được chân diện mục của Hỏa Diệu Tinh, mà Chung Nhạc lại có thể biết rõ, khiến cho hắn không khỏi hoài nghi, Chung Nhạc có phải là một tồn tại so với hắn còn cổ lão hơn, so với hắn còn cường đại hơn hay không.

Mà lúc này, trong lòng Phong Hiếu Trung cũng đột nhiên cảm thấy hoài nghi đối với Chung Nhạc. Hắn vốn dĩ từ sớm đã có chút hoài nghi Chung Nhạc, cảm thấy chân thân Phục Hy của hắn vô cùng quen mắt, thậm chí còn cho rằng giá trị chân thân Phục Hy của Chung Nhạc còn cao hơn giá trị của Sư Đà Đại Tôn nữa. Mà hiện tại, không ngờ Chung Nhạc lại làm ra một tòa Trận pháp Truyền tống khổng lồ như vậy, đồ sộ như vậy. Đồ sộ tới mức thậm chí toàn thể Hỏa Diệu Tinh chính là trận pháp. Loại sự tình bậc này, sợ rằng những Thần Ma trong thời gian năm vạn năm gần nhất, thậm chí là càng lâu hơn cũng không thể biết được.

Một là đám Thần Ma kia không có tư cách này, hai là văn minh Tổ Tinh đã xuất hiện một đoạn đứt gãy thật lớn. Cho dù là Ích Tà Thần Hoàng chuyển thế, quay trở lại Tử Vi Đế Tinh cũng không phải là thông qua Đại trận Truyền tống này, mà là Truyền Tống Trận khi hắn còn sống đã lưu lại, khí phái cùng quy mô hoành đại xa xa không bằng được tòa Truyền Tống Trận này.

Hắn mặc dù không phân biệt thiện ác, nhưng cũng có nguyên tắc và khí độ của chính mình.

- Năm xưa, các Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ đã từng đi qua con đường này. Về sau, các Phục Hy Thiên Đế của Thời đại Địa Kỷ cũng từng đi qua con đường này!

Phong Hiếu Trung lắc đầu:

Chung Nhạc dằn xuống sự chấn động trong lòng, mở miệng nói:

Nhãn châu Sư Đà Đại Tôn xoay chuyển, đối với chuyện Chung Nhạc giao chính mình cho Phong Hiếu Trung, trong lòng cũng là ghi hận, nói:

- Phong sư huynh, ngươi thật sự phải đi sao?

Phong Hiếu Trung nhìn về phía Chung Nhạc, kinh ngạc nói:

- Đế Lộ? Thiên Hoàng Đế Đạo?

- Hiện tại cũng chưa muộn a! Tiểu tử này biết nhiều chuyện như vậy, dứt khoát bắt lấy hắn giải phẫu luôn đi, sưu hồn lục phách, thu hết thảy toàn bộ bí mật của hắn vào trong tay!

- Bí mật của Chung sư đệ tựa hồ rất nhiều a! Không ngờ sư đệ ngay cả tòa Đại trận Truyền tống bậc này cũng có thể biết được vô cùng rõ ràng! Xem ra lai lịch sư đệ rất bất phàm a. Ta thật sự hối hận năm xưa để cho ngươi dùng Sư Đà Đại Tôn trao đổi ngươi rồi!

- Đây là Đế Lộ, Thiên Hoàng Đế Đạo!

- Ngươi... không dự định trở về nhìn một chút sao?

- Ta nói lời nhất định sẽ giữ lời! Nếu đã đáp ứng hắn, liền sẽ không phải làm như vậy. Huống hồ, Chung sư đệ đã giúp ta tìm được tòa Truyền Tống Trận này, đối với ta cũng xem như có ân, không thể lấy oán trả ơn!

Chung Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, khàn giọng nói:

Sư Đà Đại Tôn khẽ nuốt nước miếng một cái, trên mặt lộ ra thần sắc kính ngưỡng và kinh sợ. Các đời Thiên Đế của hai cái thời đại đã từng đi qua con đường này, con đường này là Thiên Đế Chi Lộ... Chỉ cần nghĩ tới một điểm này, hắn liền có chút không dám bước lên con đường truyền tống này.

Chung Nhạc nhìn về phía Phong Hiếu Trung, không ngờ trong lòng lại có chút không nỡ. Trước giờ hắn vẫn luôn ước gì tiễn Phong Hiếu Trung rời khỏi Tổ Tinh, cách xa Tổ Tinh, đưa đi càng xa càng tốt. Nhưng hiện tại, tới lúc Phong Hiếu Trung thật sự sắp sửa ly khai, trong lòng hắn vậy mà cũng có chút không nỡ. Loại tình cảm này thật sự rất kỳ quái.

Đông!

Đường đi, chính là ở phía trước! Từng cây từng cây đồng trụ trên bề mặt Hỏa Diệu Tinh đại phóng quang mang. Vô số đạo văn lộ Đồ đằng trên ngàn vạn cây đồng trụ không ngừng sáng lên. Các đạo văn lộ Đồ đằng tương liên với nhau, cấu thành một tòa Đại trận Truyền tống to lớn khôn cùng. Từng đạo từng đạo quang mang đang hội tụ lại, diễn biến thành một đạo Thần quang huy hoàng, vắt ngang tinh không, xuyên thấu qua không gian, vô hạn rút ngắn lại cự ly vô ngần, áp súc không gian của từng cái từng cái Tinh hệ lại gần trong gang tấc. Đường đi, chính là ở dưới chân!

- Chung sư đệ, ta sẽ không trở về! Ba cái dập đầu này, ngươi thay ta dập đầu trước Lão đầu tử a!

- Trở về...

- Chúng ta đi xem Thiên Hoàng Đế Đạo, đi xem Tử Vi Đế Tinh một chút!

- Trở về Kiếm Môn một chuyến đi! Đi cúng bái Lão đầu tử một chút!

Phong Hiếu Trung dập đầu về phía hắn, dập đầu thật mạnh.

Đông! Đông!

Hắn dập đầu đủ ba cái, sau đó mới đứng dậy. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy áp lực trên người hoàn toàn biến mất, trong lòng nghi hoặc. Phong Hiếu Trung chợt nhoẻn miệng cười, nói:

Ánh mắt Phong Hiếu Trung nhất thời mờ mịt, trong nội tâm có một đạo thanh âm không ngừng kêu gọi hắn trở về, trở về gặp lão phụ thân một lần, trở về cúng bái trước mộ phần phụ thân một chút. Nhưng nếu hắn trở về, thật sự nhìn thấy ngôi mộ kia, thật sự quỳ gối trước mộ phần, hắn không biết chính mình còn có thể thủ được một tia nhân tính cuối cùng chưa tan trong lòng chính mình hay không.

Chung Nhạc trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

- Hình Thiên, Sư Đà, chúng ta đi thôi!

Phong Hiếu Trung chắp hai tay sau lưng, bật cười ha hả, cất bước tiến vào trong quang lưu truyền tống:

Phong Hiếu Trung cúi đầu trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, quỳ rạp xuống trước mặt Chung Nhạc. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, đang định giơ tay ngăn cản, nào ngờ thân thể cứng ngắc, đã bị pháp lực của Phong Hiếu Trung trấn áp, không thể nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận