Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2137: Thiên Hoàng Đế Nhạc (2)

Đại quân thần ma trong Tổ Đình trầm mặc, chỉ có tiếng áo giáp va đập, hàng trăm triệu thần ma tự động xếp thành hàng, giống như đang đợi kiểm duyệt vậy, trong sự trầm mặc là chí khí chinh chiến.

Mặc Ẩn thở phào, cười nhẹ:

- Chúa công điều binh đúng là giỏi thật, còn hơn cả Chiến Tranh Linh Thể. Quân tâm giờ ổn rồi, không phải lo nữa.

Các đế thi khổng lồ tiến lại, Tạo Hóa Đại Đế bọn họ cùng nhìn về phía Chung Nhạc.

- Phục Hy, thực hiện lời hứa của ngươi đi!

Tiếng một vị đại đế chấn động vang vọng trong không gian:

- Thích phóng bọn ta, để linh hồn bọn ta nhất thể, hồn về hư không, giải trừ sự thống khổ mười vạn năm qua!

Chung Nhạc chần chừ một chút, các vị thượng cổ đại đế sắc mặt đại biến, Tạo Hóa Đại Đế trầm giọng:

Hắn nhấn mạnh từng chữ:

Lục Đạo Giới sau đầu họ từ từ bay ra, bay về Lục Đạo Giới, các vị đế thi khô héo dần, nhục thân tử vong.

Chung Nhạc định thần lại, từ tốn nói:

Các vị đế thi đều lộ vẻ mặt được giải thoát, cảm giác sự thống khổ trong linh hồn nháy mắt đã biến mất, sự nhẹ nhõm khi được giải thoát lan khắp cơ thể, vô cùng thoải mái.

Ba nghìn đại đế không sống cũng không chết, có thể tồn tại mãi mãi, có người bảo vệ như vây, cho dù sau này Thiên có trở lại, Tiên Thiên Thần Vương trở lại thì cũng đều có thể trấn áp!

Họ thở ra hơi thở cuối cùng, nguyên thần bay ra khỏi quan tài, linh hồn của ba nghìn vị đại đế bay vào Hư Không Giới.

- Ngươi muốn làm trái lời thề, để bọn ta tiếp tục bán mạng trấn thủ giang sơn cho ngươi hay sao? Đừng quên Hỗn Độn Khế Ước!

Vô số cỗ quan tài đen bay tới, các vị đại đế lần lượt nằm vào trong quan tài, vẻ mặt yên bình.

- Trẫ...

Ba nghìn đế thi, ba nghìn Lục Đạo Giới, uy năng thực sự cường đại, nói thực đúng là Chung Nhạc đã muốn vi phạm lời thề. Nếu ràng buộc được ba nghìn đế thi này thì chắc chắn đây sẽ là người bảo vệ mạnh nhất cho giang sơn của hắn!

- Được tự do!

Hư Không Giới mở ra dẫn linh hồn của họ vào trong, tiếng cười của họ còn văng vẳng lại.

- Giữ lời hứa, giải phóng các vị! Từ hôm nay các vị...

Chung Nhạc thở dài, Vân Quyển Thư lập tức hạ lệnh chôn ba nghìn quan tài cảu các vị đại đế trong ba nghìn Lục Đạo Giới, treo cao trên Thiên Đình của ba nghìn Lục Đạo Giới.

- Cuối cùng cũng được giải thoát rồi...

- Cuối cùng chúng ta cũng được tự do rồi!

Thiên Tơ nương nương lặng lẽ gật đầu, bỗng nói:

Vân Quyển Thư lắc đầu:

Hắn ngừng một chút rồi nói:

- Tướng công, không an táng họ sao?

Trận chinh chiến thống nhất tam giới này chắc không thể dừng lại trước trăm năm.

Quan tài treo cao, trấn thủ khí vận của ba nghìn Lục Đạo Giới.

- Đạo hữu, giờ minh ước giữa chúng ta đã chính thức có hiệu lực.

Chung Nhạc mỉm cười thi lễ với Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh đáp lễ, từ tốn nói:

Trong khu thứ bảy luân hồi, Chung Nhạc không trở về Tổ Đình ngay, Đại Tư Mệnh vẫn đang đợi hắn.

Thiên Tơ nương nương nói nhỏ.

- Chỉ e sẽ càng khó hơn. Chúa công đứng ngoài sáng, ám tiễn khó lường...

Đại quân chỉnh đốn, rời khỏi khu thứ bảy luân hồi, tiến về Tổ Đinh. Còn có các lộ đại quân dưới sự dẫn dắt của các vị tướng lĩnh tiến quân hàng phục các thần tộc ma tộc ở vũ trụ cổ, trấn áp phản nghịch, xây dựng Tinh Môn Truyền Tống Trận nối liền các nơi trong vũ trụ, nhất thống vũ trụ cổ.

Vân Quyển Thư tọa trấn Tổ Đình, Mặc Ẩn thì đích thân dẫn đại quân thần ma, cùng với Kim Ô, Dương Hầu, Thiên Yêu, Bn tới Tử Vi Tinh Vực, chuẩn bị bình định Tử Vi.

- Không thể an táng họ được. Thi thân của ba vị đại đế cũng là một lại chấn nhiếp. Nếu chôn cất họ thì thiếu sự chấn nhiếp, giang sơn của chúa công chưa chắc đã vững bền. Hơn nữa, ba nghìn Lục Đạo Giới vốn dĩ là nguyên thần bí cảnh của các thượng cổ đại đế này, chôn thi thân của họ trong nguyên thần bí cảnh cũng rất đáng.

- Hắc Đế chưa chết, Thiên vẫn còn sống, những Tiên Thiên Thần Thánh tử nạn vẫn có thể hồi sinh. Lôi Trạch đại nhân bọn họ truy sát Tứ Diện Thần cũng chưa có kết quả. Trận chiến này mới bắt đầu thôi. Con đường sau này...

Vân Quyển Thư nhìn khu thứ bảy luân hồi thâm sâu, nhìn về hướng Sinh Mệnh Cổ Thụ phía xa, lắc đầu nói:

- Chàng không nghĩ chúng ta đã thắng sao? Tại sao lại thận trọng như vậy?

Chung Nhạc ngạc nhiên, cười:

- Lẽ nào Đại Tư Mệnh cho rằng cho tới tận giờ chúng ta mới có thực lực chống lại kẻ địch?

Đại Tư Mệnh gật đầu:

- Giờ tuy chúng ta còn khác yếu nhưng đã có khả năng chống đỡ rồi. Kẻ phản bội ta vô cùng đáng sợ, không biết lai lịch của hắn. Hắc Đế và Bạch Đế cũng không thể coi thường, còn có Tứ Diện Thần từ Hỗn Độn tới, còn cả Đạo Thần ở Đạo Giới, sau này mới thật sự khó khăn. Ngươi mở ra khu thứ bảy, chỉ e đó cũng là điều chúng mong chờ.

Chung Nhạc nghĩ ngợi, đứng dậy nói:

- Ta sẽ trở thành Thiên Địa Chủ, đăng cơ xưng Đế Nhạc, mong Đại Tư Mệnh tới quan lễ.

Đại Tư Mệnh gật đầu:

- Được.

Chung Nhạc nhìn về phía Phong Hiếu Trung, Minh Di Đế bọn họ nhưng không thấy đâu, không biết đi đâu rồi, khựng lại lắc đầu rồi quay người rời đi.

- Phục Hy khoan đã!

Đột nhiên một tiếng nói trầm từ dưới Sinh Mệnh Cổ Thụ vọng lên. Chung Nhạc dừng bước, quay lại nhìn thì thấy đó là một vị Thái Cổ Thần Vương, sau đầu là vầng mặt trời tỏa vạn đạo kim quang, chính là Đại Nhật Thần Vương.

Đại Nhật Thần Vương cười:

- Phục Hy, cây Phù Tang Thần Thụ ở Thương Cốc là bảo vật của ta, mong Phục Hy trả lại cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận