Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 667: Lựa chọn (1)

Đương!

Đột nhiên, một đạo thanh âm giòn tan vang lên, ngón tay ngọc thon dài của Tư Mệnh điểm lên hư ảnh Thiếu Hạo Chung, tràn ngập một loại âm luật kỳ dị, du dương dễ nghe.

- Thiếu Hạo Đế Chung?

Tư Mệnh ngừng tay lại, nghiêng đầu quan sát cái chuông lớn này, bộ dáng vô cùng hiếu kỳ. Mặc dù nàng có thể phá giải được phong ấn của Bạch Hầu, nhưng đối với cái chuông lớn này lại là không thể làm gì. Nàng tựa hồ biết được rất nhiều thứ, không phải kiến thức nửa vời đối với lịch sử của Phục Hy thị giống như Chung Nhạc. Nàng có thể vừa liếc mắt liền nhận ra cái chuông này chính là Thần binh Đế chung của Thiếu Hạo Thiên Đế Phục Hy thị, Thiếu Hạo Chung!

Tới đây cũng không phải là bản thể của Thiếu Hạo Chung, mà chỉ là lực lượng hình chiếu của cái chuông này. Bất quá, mặc dù chỉ là hình chiếu, nhưng cũng đã đủ để chống lại hết thảy công kích của nàng.

Chung Nhạc đứng bên trong cái chuông, thanh âm Thiếu Hạo Chung trực tiếp vang vọng vào trong đầu hắn, người ngoài không thể nào nghe được. Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Nàng không phải là vợ ta!

Tân Hỏa đột nhiên xuất hiện trong Thức hải hắn, chen ngang bổ sung:

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ kia nổi trận lôi đình, cả giận nói:

- Với cảm tình giữa hai chúng ta, ngươi nói những lời này không phải là rất khách khí sao? Nếu như ta ngay cả chút chuyện nhỏ như mượn lực lượng của ngươi đều phải mở miệng nói với ngươi, ngươi chẳng phải là sẽ cảm thấy giữa ta với ngươi có chút xa lạ sao? Tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của ngươi, làm sao có thể lấy trộm chứ? Nhiều nhất chỉ là mượn!

Tân Hỏa kinh ngạc nói:

Ngữ khí Tân Hỏa không vui, nói:

Thiếu Hạo Chung vừa nhìn thấy đốm lửa nhỏ này, nhất thời một cỗ tức giận không biết từ chỗ nào dâng lên. Đột nhiên, một đứa bé béo núc ních khoảng chừng hai ba tuổi, trên người mặc một cái yếm đỏ xuất hiện trong Thức hải Chung Nhạc. Trên cổ đứa bé béo nhỏ này đeo một cái chuông nhỏ, hai tay chống nạnh, ánh mắt căm tức nhìn Tân Hỏa, cả giận nói:

- Ngươi căn bản là không có trái tim a?

- Trước mắt còn chưa phải!

- Ngươi mượn rồi cũng chưa bao giờ trả lại cả!

- Tên xấu xa chết tiệt! Ngươi không nói tiếng nào đã lấy trộm lực lượng của ta, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta nữa sao?

- Đốm lửa thối!

- Là trộm, không phải mượn! Rõ ràng là trộm! Mỗi lần ngươi tới trộm lực lượng của ta, có bao giờ nói với ta lời nào?

Hai tiểu gia hỏa này ở trong đầu Chung Nhạc cãi nhau tới long trời lở đất. Chung Nhạc không khỏi không nói gì. Tân Hỏa ngụy biện hết bài này tới bài khác, không ngờ còn có thể nói tới mức đạo lý rõ ràng như vậy, thật sự khiến cho người bội phục.

- Tiểu mập mạp, ta cho rằng bằng vào cảm tình sâu đậm nhiều năm giữa ta và ngươi, không cần tính toán nhiều như vậy mới đúng. Không phải chỉ là mượn lực lượng ngươi mấy lần thôi sao? Cần gì phải hẹp hòi, tính toán chi li như vậy chứ?

Tư Mệnh vẫn đang im lặng quan sát Thiếu Hạo Chung. Nàng nhẹ nhàng gõ gõ lên thân cái chuông lớn này. Mười ngón tay của nàng nhẹ nhàng phất qua mặt chuông, từng đạo từng đạo âm luật êm tai chảy xuôi trên mười đầu ngón tay của nàng.

- Nói chuyện trả lại chẳng phải là khách khí rồi sao? Chính là không cần trả, mới có thể nói rõ quan hệ giữa hai chúng ta rất thân thiết. Ngươi hết lần này tới lần khác bởi vì chút chuyện nhỏ này mà chất vấn ta, khiến cho ta vô cùng thương tâm, cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta đã bị ngươi vũ nhục! Trái tim ta thật đau a!

- ...

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ từ trong Thức hải Chung Nhạc nhảy ra, nhìn chằm chằm Tư Mệnh, hiếu kỳ hỏi:

Tư Mệnh quan sát trên dưới hư ảnh Thiếu Hạo Chung, nhẹ giọng nói:

- Đi cùng ngươi?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ thật sự cãi nhau không lại Tân Hỏa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mệnh, ngữ khí nghi hoặc nói:

Chính là nhờ có Thiếu Hạo Chung bảo vệ, hắn mới có thể không bị Tư Mệnh trấn áp, không để cho Tư Mệnh đi hủy diệt Tổ Tinh. Nếu Thiếu Hạo Chung đi theo nàng, chính mình bị trấn áp là chuyện nhỏ, Tổ Tinh bị nàng hủy diệt mới là chuyện lớn.

- Nữ tử Phục Hy thị này là ai?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ quay đầu lại nhìn Chung Nhạc một cái, lắc đầu nói:

Tư Mệnh bình tĩnh nói.

- Bởi vì Phục Hy thị chỉ còn lại có một mình ta!

- Không ngờ nàng lại biết được loại âm luật này. Loại âm luật này là Thương Lãng Khúc, do Thiếu Hạo Đế trong một lần say rượu, ngẫu hứng sáng tác ra. Thương Lãng Khúc này sớm đã thất truyền, sao nàng lại biết được Thương Lãng Khúc này?

Ánh mắt đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ nghi hoặc, cúi đầu lẩm bẩm:

- Vì sao phải đi cùng ngươi?

Chung Nhạc cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Thiếu nữ Phục Hy thị gọi là Tư Mệnh này không ngờ vừa mở miệng đã muốn Thiếu Hạo Chung đi theo nàng. Nếu Thiếu Hạo Chung thật sự đồng ý, chẳng phải hắn liền mất đi chỗ dựa lớn nhất rồi sao?

- Đây là Thương Lãng Khúc! Đế chung, nếu ngươi nhớ một khúc này, sao không hiện thân gặp mặt ta?

- Ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?

Tư Mệnh cũng không đáp lời, ngẩng đầu quan sát đứa bé mập mạp này, thoáng ngẩn người, tựa hồ có chút giật mình đối với việc Thiếu Hạo Chung lại là dạng hình thái này. Sau một lúc lâu, nữ tử này mới nói:

- Ngươi làm sao biết được một khúc này?

- Ở đây còn có một Phục Hy khác, không chỉ có một mình ngươi!

- Thế nhưng Phục Hy thuần huyết, lại chỉ còn lại có một mình ta!

Tư Mệnh tiếp tục nói:

- Hoàng tộc Phục Hy đã sắp sửa bị diệt tuyệt. Ngươi thân là Đế chung của Thiếu Hạo Phục Hy, chẳng lẽ không nên làm một chút gì đó sao? Sứ mệnh của ta là trọng chấn Phục Hy thị, tái hiện vinh quang của Hoàng tộc Phục Hy. Chỉ là cường địch khắp nơi, ta một cây cột chẳng chống vững nhà lớn. Đế chung, ngươi có thể giúp ta không?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ có chút chần chừ nói:

- Cũng không phải là không được...

Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên mở miệng nói:

- Thiếu Hạo Chung giúp ngươi, sau đó ngươi đái lĩnh Côn Tộc trên Côn Tinh hủy diệt Tổ Tinh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận