Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1928: Toàn quân bị diệt (2)

- Kẻ chạy đường này là chân thân! Gọi những sư huynh khác trở lại! Hắn lại một phân thành hai ở nơi này!

Đám Tiên Thiên Thần Ma này lại chia ra làm hai nhóm, tiếp tục phân ra hai đường truy kích, mà một đám lúc trước kia thì nhanh chóng chạy tới nơi này.

Bởi vì chỉ có chân thân mới có thể tiếp tục phân ra phân thân. Đi tới không bao lâu, bọn họ đã tìm được con đường mà chân thân Phong Hoài Ngọc đã đi qua, chỉ có thể lại phân ra một nhóm nhân mã chạy theo hai con đường bất đồng tiến hành truy kích.

Chạy tới cuối cùng, chỉ còn lại có hai tôn Tiên Thiên Thần Ma cấp Đế Quân. Mà ở phía sau hai tôn Tiên Thiên Thần Ma này, rất nhiều Tiên Thiên Thần Ma đã bị phân tách thành rất nhiều nhóm, đang lúc một nhóm tiếp theo một nhóm chạy tới.

- Đã có thể dừng lại rồi!

Phong Hoài Ngọc vẫn tiếp tục bỏ chạy về phía trước, đột nhiên trong đầu truyền ra thanh âm của Cổ Nhạc, mỉm cười nói:

- Bọn họ đã đuổi tới!

Hai tôn Đế Quân kia biến thành hai đạo lưu quang bay nhanh tới, còn ở xa xa đã thôi động thần thông, công kích về phía Phong Hoài Ngọc. Nhưng đúng lúc này, sau đầu Phong Hoài Ngọc đột nhiên gào thét bắn ra một đạo quang mang. Bảy đạo quang luân sau đầu Cổ Nhạc chuyển động, nhanh như thiểm điện phóng tới, đuôi rắn du động, thân thể như rồng, trong thời gian ngắn đã cắt vào giữa hai tôn Tiên Thiên Thần Ma kia.

- Thân quá khứ của sư tôn vậy mà cũng lợi hại như vậy?

Hắn mượn dùng lực lượng của Huyết Tế để đề thăng chiến lực của chính mình.

Hết thảy mọi thứ trên thân thể bọn họ đều bị cắt ra dọc theo các khúc xương, mặt cắt vô cùng bằng phẳng. Mà ở phía dưới mỗi một mặt cắt đều có một tòa Tế đàn nho nhỏ, đó là do thần thông của Cổ Nhạc hiển hóa thành. Đám Tế đàn kia bày ra hình thái Tiên Thiên Bát Quái, nâng thân thể của hai tôn Thần Ma này lên trên.

Mục tiêu của Huyết Tế cũng không phải là tồn tại cường đại trong Hư Không Giới, mà là chính bản thân Cổ Nhạc.

Sau đó, đạo quang mang kia rất nhanh bay đi xa. Trong lòng Phong Hoài Ngọc cả kinh, đạo quang mang kia chính là Cổ Nhạc. Hắn vậy mà không quay trở lại nơi này, mà là dọc theo đường cũ giết trở về.

Phong Hoài Ngọc nhanh chóng đuổi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước truyền tới một đạo quang mang đẹp mắt. Một lúc sau, hắn rốt cuộc chạy tới địa phương đạo quang mang kia bạo phát, cũng không nhìn thấy Chung Nhạc, nhưng lại nhìn thấy thi thể của ba tôn Tiên Thiên Thần Ma, cũng đã bị cắt thành từng khối từng khối, bị Tế đàn Bát Quái và Tế đàn Hiến tế nâng lên, không ngừng luyện hóa hiến tế.

Phong Hoài Ngọc nhìn thấy một mảnh Thần quang chấn động kịch liệt. Trong bảy đạo quang luân sau đầu Cổ Nhạc, từng tôn từng tôn Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ, Đế Quân đã cấu thành đạo Luân Hồi thứ bảy, lại có rất nhiều Thần Ma gia trì. Trong tinh không vũ trụ nhất thời có thêm từng đạo từng đạo Tinh hà.

Tiên Thiên Thần Ma, cho dù là Tiên Thiên Thần Ma tế tự mà thành, nghĩ muốn giết chết bọn họ cũng không hề dễ dàng. Bọn họ dù sao cũng là Tiên Thiên Thần Ma, huống chi lại là môn sinh của Thiên, công pháp thần thông tu luyện đều lợi hại tới cực điểm.

Phong Hoài Ngọc vội vàng dọc theo đường cũ chạy trở về. Đợi tới lúc đi tới chiến trường nơi Cổ Nhạc trong nháy mắt ngắn ngủi va chạm với hai tôn Tiên Thiên Thần Ma kia, chỉ thấy hai tôn Tiên Thiên Thần Ma cấp Đế Quân kia đã đầu thân hai nơi. Cái đầu và thân thể bọn họ tách ra, tứ chi và lồng ngực cũng tách ra, cánh tay bị chém đứt, ngay cả cổ tay cũng đều bị cắt ra, ngón tay, đốt ngón tay cũng bị chặt đứt.

Mức độ kịch liệt của trận giao thủ này vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Đám Thần quang Ma quang bốn phía bay tới dây dưa cùng một chỗ, trong khoảnh khắc đại phóng, trong khoảnh khắc biến mất.

Trong lòng Phong Hoài Ngọc nhất thời kinh hãi, đã biết rõ mục đích Cổ Nhạc giết chết hai tôn Tiên Thiên Thần Ma này. Mục đích của hắn chính là Huyết Tế trước một bộ phận Tiên Thiên Thần Ma.

Hắn lại chạy về phía trước, đã nhìn thấy mười hai cỗ thi thể, tám tôn Tiên Thiên Thần Ma cấp Đế Quân bị giết chết. Nhìn tốc độ này, hiển nhiên tốc độ Cổ Nhạc giết chết tám tôn Tiên Thiên Thần Ma này so với lúc trước hắn giết chết hai tôn Tiên Thiên Thần Ma kia cũng không chậm hơn chút nào.

Phía dưới Tế đàn Bát Quái lại là một tòa Tế đàn Hiến Tế. Tế đàn Bát Quái luyện hóa, Tế đàn Hiến tế tiến hành hiến tế, hiến tế hai tôn Đế Quân trong Cửu Ngũ Chí Tôn này.

Cái này quá đáng sợ rồi!

Cổ Nhạc có thể trong khoảnh khắc vừa đối mặt ngắn ngủi đã giết chết hai tôn Tiên Thiên Thần Ma này, dĩ nhiên là dưới tình huống đánh lén cộng thêm công của những thuộc hạ kia của hắn. Nhưng chiến lực của bản thân hắn sợ rằng cũng không thua kém chút nào đám Tiên Thiên Thần Ma kia, thậm chí còn muốn mạnh hơn một bậc nữa.

Phía trước lại có quang mang truyền tới. Phong Hoài Ngọc ra sức chạy về phía trước, đã nhìn thấy sáu cỗ thi thể, cũng có bố trí đồng dạng. Mà càng ở phía trước, quang mang càng sáng ngời hơn truyền tới, ba động càng kinh thiên động địa.

Hắn tiếp tục chạy về phía trước, sau đó dừng lại không tiến lên, sau đó điên cuồng phóng chạy về phía sau. Tiếp theo, hắn bị một cỗ chấn động vô cùng cuồng bạo đánh bay, trong miệng thổ huyết, lăn lông lốc về phía xa xa.

Phong Hoài Ngọc thoáng rùng mình một cái. Cổ Nhạc giết chết hai mươi bốn tôn Tiên Thiên Thần Ma này, không ngờ lại cũng không tốn hao càng nhiều thời gian hơn.

Da đầu Phong Hoài Ngọc không khỏi tê dại, thần thông của Phong Hiếu Trung cất giấu trong Thức hải hắn bị sóng xung kích một đạo tiếp theo một đạo dẫn động, không ngừng đối kháng với sóng xung động từ phía xa đánh tới.

Phong Hoài Ngọc ra sức chạy về phía trước. Chỉ thấy ở nơi này, tay cụt chân cụt phiêu phù khắp nơi, tản mát ra quang mang u ám. Đó là quang mang của Tế đàn Tiên Thiên Bát Quái và Tế đàn Hiến tế Thần Ma.

Hắn há miệng phun ra một ngụm máu đen, chạy về phía trước. Chỉ thấy không gian phía trước đã biến thành vô số mảnh vỡ, thậm chí ngay cả Ba La Lục Đạo Giới cũng bị đánh tàn phế mất một góc, không biết bao nhiêu Tinh cầu bị ảnh hưởng, yên diệt trong chiến đấu.

Càng ở xa xa phía trước, có bảy đạo quang mang cực sáng chiếu rọi, đã rọi sáng cả Ba La Lục Đạo Giới cách đó không xa, ngay cả Thiên Đình của Ba La Lục Đạo Giới cũng chiếu sáng cực kỳ thông thấu.

Cổ Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, khẽ mỉm cười với hắn:

- Từ nay về sau, Cửu Ngũ Chí Tôn đã xóa tên!

Hắn nhìn thấy khắp nơi trong không gian vỡ nát phía trước đều là tay cụt chân cụt, một tôn Phục Hy Chiến Thần đứng thẳng ở nơi đó, đang lúc lau đi Thần huyết trên thân đao. Từng tôn từng tôn Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ, Đế Quân đang quét dọn chiến trường.

Ở nơi này đã chết trận hai mươi bốn tôn Tiên Thiên Thần Ma, hơn nữa còn là Tiên Thiên Thần Ma cấp Đế Quân.

Rốt cuộc, chỉ còn lại có một đạo thần thông cuối cùng.

Trong lòng Phong Hoài Ngọc không khỏi hối hận:

- Ta hẳn là nên để cho cha nhét thêm vào mấy đạo thần thông nữa... Hửm? Ba động bình ổn lại rồi?

- Hiến tế Thần Ma, khiến cho chiến lực của sư tôn sợ rằng đã tiếp cận Đế cảnh rồi a? Không đúng! Hẳn là đã có được lực lượng Đế cấp, cộng thêm lực lượng của Thất Đạo Luân Hồi!

Đạo thần thông này của Phong Hiếu Trung vừa mới tản đi, đột nhiên cỗ sóng xung kích thứ ba phóng vọt tới. Lại một đạo thần thông khác trong Thức hải Phong Hoài Ngọc bị kích phát, tiếp theo lại là cỗ sóng xung kích thứ tư vọt tới, sau đó là cỗ thứ năm, cỗ thứ sáu...

Cỗ lực lượng đáng sợ kia đánh thẳng tới, Phong Hoài Ngọc cảm giác được chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng đúng lúc này, thần thông do Phong Hiếu Trung lưu lại trong mi tâm hắn đột nhiên bạo phát, đối kháng với cỗ sóng xung kích kia, bộc phát ra tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Phong Hoài Ngọc không ngừng giãy giụa trong cỗ trùng kích đáng sợ kia, tiếp theo lại là cỗ trùng kích thứ hai nối đuôi đánh tới, đó cơ hồ là lực lượng hủy thiên diệt địa.

- Thần thông của cha ngươi, hẳn là còn dư lại một đạo cuối cùng a?

Phong Hoài Ngọc triệt để thán phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận