Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 789: Bát Long Trấn Thiên (1)

Chung Nhạc bị lợi trảo của Thần Linh Lôi Điểu trảo lấy cái đầu. Móng vuốt của tôn Thần Linh Lôi Điểu này vô cùng kỳ quái, không ngờ lại có tới chín cây vuốt nhọn. Hai cây vuốt nhọn móc vào hai lỗ mũi của Chung Nhạc, hai cây vuốt nhọn móc vào hai lỗ tai của hắn, hai cây móc vào miệng hắn, kéo ngược lên trên, còn lại ba cây thì móc vào ba khỏa Thần Nhãn của Chung Nhạc. Chín cây vuốt nhọn chụp một cái, hoàn toàn gắt gao khóa chặt hắn lại, không thể động đậy chút nào.

Lợi trảo của Thần Linh Lôi Điểu thoáng phát lực, muốn bóp nát đầu lâu của hắn. Nhưng lúc này, trong ba con mắt của Chung Nhạc chợt lóe sáng Thần quang, ba cây vuốt nhọn của Thần Linh Lôi Điểu đang chụp lấy ba con mắt của hắn lập tức bắt đầu tan chảy.

Từ trong mi tâm, Chung Nhạc một con Đại Nhật Kim Ô vỗ cánh bay ra, chính là Chân Linh Tiên Thiên Kim Ô của hắn. Hắn không kịp đi công kích tôn Thần Linh Lôi Điểu trên đỉnh đầu kia, bởi vì cây kim bổng của tôn Thần Linh Kim Thủy Bạo Viên Thần Tộc kia đã quét ngang tới, cho nên hắn chỉ có thể tế khởi Chân Linh Tiên Thiên Kim Ô để đón đỡ.

Lợi trảo của tôn Thần Linh Lôi Điểu kia phát lực, vậy mà xốc lên xương đầu lâu của hắn. Cái mỏ chim khổng lồ mở ra, vô số lôi quang vô biên hội tụ lại trong cái mỏ, dự định phun vào trong não tương của hắn.

Lúc này, Chân Linh Kim Ô vỗ cánh bay ra, song trảo chụp lấy song trảo của Thần Linh Lôi Điểu, mở ra cái mỏ chim cắn vào cái cổ của Thần Linh Lôi Điểu. Mà một cái lợi trảo còn lại thù chụp vào lồng ngực của Thần Linh Lôi Điểu, soạt một tiếng xé mở ra, giơ vuốt thọc vào trong đó, móc đi buồng tim của Thần Linh Lôi Điểu.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc tay cầm song đao, hoành đao đón đỡ cây kim bổng đang quét tới kia. Phần xương đầu lâu bị xốc lên chợt khép lại, ba con mắt bắn ra ba đạo Thần quang, nhất tề bắn thẳng về phía con Kim Thủy Bạo Viên kia.

Mà lúc này, hai mặt đại bạt của cỗ Thần thi kia chợt ầm vang chấn động, từ chính diện đánh tới, phát ra một tiếng cheng thật lớn, chấn cho phần xương đầu của hắn bay thẳng lên cao, ngay cả phần não tương cũng suýt chút nữa bị chấn văng ra.

Dưới nách Chung Nhạc nhanh chóng diễn sinh ra một cánh tay, vươn tay chụp tới, bắt lấy phần xương đầu của chính mình. Phần xương đầu này giống như một cái chén xương vậy, trong chén xương phủ đầy các loại lạc ấn văn lộ Đồ đằng. Từ trong chén xương bộc phát ra một cỗ hấp lực khủng bố, soạt một tiếng đã thu Sơn Thần Chi Linh vào trong chén, sau đó nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc.

Thần Viên ngửa mặt lên trời thét dài, lực lượng hoàn toàn bạo phát. Cây kim bổng đâm thẳng vào trong Thần Minh Thái Cực Đồ, vậy mà không ngừng đột phá về phía trước. Lực lượng khủng bố của Thần Viên lại có xu thế muốn đâm xuyên qua Thái Cực Đồ.

- Thật lợi hại a, Chung Sơn thị Nhân Tộc!

Mà con Kim Thủy Bạo Viên kia lách người tránh thoát ba đạo Thần quang, một gậy đâm về phía trái tim Chung Nhạc. Lực lượng khủng bố ầm ầm chấn động, không gian không ngừng run rẩy. Chung Nhạc song đao giao thoa, hai thanh Thần đao kết hợp lại với nhau, hóa thành một quyển Thần Minh Thái Cực Đồ chắn lại ở trước ngực.

Khí huyết toàn thân Chung Nhạc cấp tốc giảm xuống. Hắn quơ đao vỗ mạnh lên trên cây kim bổng một cái. Cây kim bổng phốc một tiếng từ sau lưng bắn thẳng ra ngoài. Thần Tâm trong lồng ngực hắn điên cuồng diễn sinh, khiến cho khí huyết hắn khôi phục trở lại như cũ.

Cùng lúc đó, phần xương đầu mới trên đỉnh đầu Chung Nhạc nhanh chóng diễn sinh trở lại, bảo vệ tốt phần não tương. Cỗ Thần thi kia tay cầm hai mặt đại bạt, không ngừng giao thoa tung bay, chém về phía đầu lâu của hắn.

Một tôn Thần Nhân một chân nửa Long nửa trâu đứng sừng sững trên một tòa Tế đàn gần đó khẽ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên há miệng hút mạnh một hơi, lồng ngực gồ lên:

Trong Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc, cây đèn đồng chợt bay lên. Tôn Sơn Thần Chi Linh kia dù sao cũng vô cùng cường đại, mạnh mẽ chấn nát xương đầu của hắn, ý đồ muốn thoát thân, phá vỡ Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc. Nào ngờ cây đèn đồng đã vặn vẹo không gian, thu tôn Sơn Thần Chi Linh này vào trong cây đèn, biến mất không thấy đâu nữa.

Xa xa, trên một tòa Tế đàn chợt vang lên một tiếng cười to kinh thiên động địa. Một cỗ Thần uy khủng bố điên cuồng ba động, Thần quang xung thiên. Một tôn Thần Linh phục sinh bật cười ha hả, nói:

Chung Nhạc gầm lên một tiếng, hóa thành chân thân Phục Hy. Cái đuôi rắn khẽ cuốn một cái, quấn lấy hai chân cỗ Thần thi kia, hạn chế hành động của hắn. Sáu nắm tay trong tám cánh tay không ngừng đánh lên mặt cỗ Thần thi kia, đập ra trên mặt của hắn một dấu quyền ấn thật sâu.

- Tế phẩm thứ tư!

Chung Nhạc mặt không biểu tình, hai tay đột nhiên thọc vào trong Thái Cực Đồ, dùng sức kéo ra. Thần Ma Thái Cực Đồ lập tức biến thành hai thanh Thần đao giao thoa kéo qua. Cái đầu của con Thần Viên kia nhất thời bay lên. Mà thanh kim bổng thì soạt một tiếng đâm thẳng vào lồng ngực hắn, xuyên ra từ phía sau, mang theo một đám máu tươi. Trái tim của hắn đã bị một gậy này đâm cho vỡ nát.

Tôn Thần Linh Quỳ Long này phóng người nhảy lên, bay thẳng về phía Chung Nhạc. Gần đó, một tôn Thần Linh đầu hổ thân người hai cánh bật cười ha hả, cặp cánh chim chấn động, cũng phóng người bay tới. Tôn Thần Linh này dùng nắm tay làm chùy, không ngừng ầm ầm đùng đùng đập lên trên người tôn Thần Linh Quỳ Long kia. Nhất thời tiếng trống rung trời không ngừng vang lên. Tiếng trống như lôi đình vang vọng, chấn cho không gian xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách. Mỗi một lần tiếng trống vang lên, âm ba gần như biến thành thực chất, tạo thành từng đạo từng đạo sóng gợn trùng kích thẳng về phía Chung Nhạc.

- Hống hống hống...

Chung Nhạc bị tiếng trống khủng bố trùng kích, thân bất do kỷ bay ngược về phía sau. Toàn thân ở giữa không trung không ngừng thổ huyết. Mà cỗ Thần thi kia thì lập tức thoát khốn, khuôn mặt giống như được thổi phồng lên vậy, nhanh chóng khôi phục lại như cũ. Hai tay hắn cầm hai mặt đại bạt, không ngừng điên cuồng vỗ mạnh, đuổi theo chém giết Chung Nhạc.

- Bốn tôn Thần Linh hợp lực vây công, không ngờ lại có thể bị ngươi giết chết một tôn, hàng phục một tôn, trọng thương một tôn. Hiếm thấy! Thật hiếm thấy! Quỳ Long, người ta dùng Bất Tử Chi Thân của ngươi để ứng chiến kìa, ngươi có ý kiến gì không?

- Không có ý kiến gì, chỉ muốn đánh chết hắn! Dực Hổ, ngươi tới giúp ta một tay a!

- Lực tràng Nguyên đan, mở!

Đám Thần Linh này mặc dù đã bỏ mình, nhưng đạo hạnh cũng chưa hoàn toàn tiêu tán. Mặc dù Thần Linh không có nhục thân, thực lực so ra còn kém xa Thần Minh còn sống, nhưng ý thức chiến đấu trước đây vẫn còn, kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn. Lần này, bốn tôn Thần Linh liên thủ, trận thế vô cùng xảo diệu, hoàn toàn đã dồn Chung Nhạc vào tử địa.

Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, bấm tay búng một cái, khỏa Nguyên đan bay vào trong Bí cảnh Nguyên thần sau đầu. Trong Bí cảnh Nguyên thần, cây đèn đồng mở nắp ra, khỏa Nguyên đan bay vào trong cây đèn, sau đó lại gào thét bay ra, không chút tổn hại.

Thần Linh Dực Hổ lấy tay làm chùy gõ vang Quỳ Long Thần Cổ, Thần thi hai tay đập loạn đại bạt, Thần Linh Nhai Tí tay gảy đàn tỳ bà. Thân hình bốn tôn Thần Linh ở giữa không trung giao thoa, đoàn đoàn bay lượn xung quanh Chung Nhạc. Thân hình bốn tôn Thần Linh lúc gần lúc xa, chợt trái chợt phải, đột nhiên giao thoa, đột nhiên hoán vị, bao vây hắn vào giữa.

Xương cốt toàn thân Chung Nhạc vang lên thanh âm nổ vang răng rắc răng rắc, thân thể không ngừng bị thần thông âm ba cắt trúng, xuất hiện từng đạo từng đạo vết thương, nhìn thấy mà giật mình. Thậm chí có nơi còn huyết nhục vỡ tan, có thể thấy được xương trắng.

Lại có thêm một tôn Thần Linh Nhai Tí bật cười ha hả, tay cầm lấy một kiện Thần binh hình thái tỳ bà sống lại, phóng người bay thẳng lên cao. Hắn ôm kiện Thần binh tỳ bà ở trước ngực, tiếng tỳ bà sụt sùi không rung động bằng tiếng trống, không chói tai bằng thanh âm của đại bạt, nhưng lại là vấn vương không dứt, triền nhiễu không tan, khi thì trầm thấp gần như không thể nghe thấy, khi thì lại đột nhiên cao vút bay bổng, khiến cho hồn phách cũng phải nứt vỡ.

Chung Nhạc há miệng phun ra một ngụm máu. Trong ngụm máu còn có một khỏa Cửu Chuyển Nguyên Đan bay ra, ông một tiếng mở ra, hóa thành Lực tràng Thái Cực. Trong Lực tràng, đại nhật minh nguyệt lên lên xuống xuống, Âm Dương nhị khí cuộn trào, thần khí ma khí bay lượn, giam bốn tôn Thần Linh vào bên trong.

Pháp lực bốn tôn Thần Linh nhất thời vận chuyển trì trệ. Chung Nhạc phóng người nhảy một cái, nhảy ra khỏi Lực tràng Nguyên đan, vươn tay chụp tới. Chỉ thấy Lực tràng Nguyên đan phương viên mấy ngàn dặm cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một khỏa Nguyên đan tròn trịa bị hắn nắm trong tay.

Chung Nhạc vung tay lau một cái trên khỏa Nguyên đan, thân thể bốn tôn Thần Linh trong Nguyên đan đại chấn, nhưng cũng không có bị gạt bỏ. Bốn tôn Thần Linh trái lại nhất tề thôi động Thần binh của mỗi người, bề mặt Nguyên đan nhất thời chằng chịt vết nứt.

Tiếng trống, tiếng bạt, tiếng tỳ bà từ bốn phương tám hướng không ngừng oanh kích tới. Bởi vì bọn họ hoán vị vô cùng xảo diệu, các loại lực lượng oanh kích lên trên người Chung Nhạc vậy mà luôn duy trì một loại trạng thái cân bằng, khiến cho hắn bay không đi, rơi không xuống, lên cũng không được, rõ ràng là muốn oanh chết hắn luôn ở nơi này.

- Tế phẩm thứ tám!

Chung Nhạc há miệng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận