Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2014: Dường như mấy đời (2)

Tòa Thần thành này vốn dĩ phi thường náo nhiệt, có tới mấy trăm vạn Thần tướng Ma tướng trú đóng. Nhưng hiện tại cả tòa thành trì đã trống rỗng, chỉ còn lại mấy trăm lão đầu tử, lão thái thái lưu lại trong thành, có người chống gậy, có người chắp hai tay sau lưng, đang đi dạo trong thành, bộ dáng vô cùng thoải mái.

- Nhạn nương nương!

Một lão bà ngẩng đầu lên nhìn Chung Nhạc, hàm răng trong miệng đã rụng sạch chỉ còn lại một hai cái, cặp mắt mờ đục, mỉm cười hỏi:

- Là Thừa Tướng hộ tống các ngươi tới đây à? Thật bất phàm a! Vậy mà có thể hộ tống các ngươi giết tới đây!

- Hóa ra là Hà di!

Ngữ khi vị Nhạn nương nương kia có chút kinh ngạc, hỏi:

- Ngươi vẫn chưa chết sao?

- Phi!

Tư Mệnh lườm hắn một cái, leo lên thành lâu, Chung Nhạc đi theo sau lưng nàng. Hai người phóng tầm mắt nhìn ra ngoài thành. Chỉ thấy sương mù càng lúc càng trầm trọng, cho dù bọn họ thôi động Tam Mục Thiên Đồng cũng nhìn không được bao xa.

Tư Mệnh lắc đầu, nói:

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

Chung Nhạc dò hỏi.

Tư Mệnh tiến về phía trước, nhìn thấy Chung Nhạc cũng tới đây, khẽ nhíu mày, có chút không vui hỏi:

- Trong thành còn lại bao nhiêu Đại Đế Thượng Cổ?

Lão bà kia xùy một tiếng, kết quả hai cái răng còn lại trong miệng lại rụng mất một cái, cả giận nói:

- Có một tôn Thần Vương thi pháp, khốn trụ Thần thành thứ ba!

- Sao ngươi lại tới đây?

- Ngươi gọi ta là Hà di? Lão nương bất quá chỉ lớn hơn ngươi mấy ngàn tuổi mà thôi! Nếu lão nương còn có thể động đậy, xem ta có xé nát cái miệng của nữ nhân phóng đãng ngươi không?

- Tầng sương mù này không phải do ngươi làm ra?

- Vốn dĩ là bốn trăm hai mươi bảy vị, hiện tại ngươi lại dẫn tới mười chín vị, tổng cộng là bốn trăm bốn mươi sáu vị. Cộng thêm Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế, là bốn trăm bốn mươi tám vị. Bên ngoài hẳn là còn người đang trên đường chạy tới, phải đợi thêm mấy ngày nữa, mới có thể biết được cuối cùng có bao nhiêu!

- Ngươi đang ở đây, ta sao có thể không tới chứ?

Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:

Chung Nhạc thoáng chần chừ một chút, hỏi:

Tư Mệnh nói:

- Lòng dạ của ngươi quá mềm, ta sẽ không như vậy!

Chung Nhạc thở dài một tiếng, nói:

Đám Thần Vương kia đều là một đám cáo già đã sống vô cùng xa xưa. Ngày thường bọn họ không tìm được sào huyệt của Chư Đế Thượng Cổ, mà Chư Đế Thượng Cổ cũng không tìm được nơi ẩn cư của bọn họ. Lần này, trên con đường săn bắn này, phải để cho đám Thần Vương kia ngửi thấy mùi máu tươi, mới có thể một phát dẫn dụ bọn họ xuất hiện.

Tư Mệnh cười khanh khách, nói:

- Nếu Thiên khống chế quá nhiều Thần Vương, ngươi cảm thấy kẻ nào sẽ cho rằng hắn là một sự uy hiếp đây?

- Còn nhiều Đại Đế may mắn còn sống sót như vậy sao?

Trí Tuệ Nữ Đế há miệng thở hổn hển, mỉm cười nói:

- Nếu Thiên đã khống chế đám Thần Vương kia, có cảm giác uy hiếp nhất chính là Hắc Đế, Bạch Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Ngoài ra còn có Đại Tư Mệnh nữa!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế đang dìu dắt lẫn nhau tiến vào trong thành. Toàn thân hai vị Đại Đế đều là máu, khắp cả người đều là vết thương, hiển nhiên đã bị trọng thương. Bất quá, thương thế của Tiêu Dao Đế càng nặng hơn một chút.

- Ngươi nói lời này là có ý gì? Đương nhiên là có nhiều Đại Đế may mắn còn sống sót như vậy rồi! Ta ở nơi này cũng không phải là ăn chay. Mấy ngày nay ta vẫn luôn dùng Lục Đạo Thiên Luân đi tiếp ứng bọn họ, chính là vô cùng khổ cực a! Bất quá, cũng có một vài vị Đại Đế không muốn để ta tiếp đón tới đây, cố ý muốn tự mình đi tới. Bọn họ chính là hao tổn nhiều nhất!

Chung Nhạc khẽ chau mày, nói:

- Cho dù chúng ta dẫn dụ bọn họ xuất hiện, cho dù chúng ta có thể một lưới bắt hết bọn họ, chỉ sợ cũng chỉ là thành toàn cho Thiên, mà sẽ không thành toàn cho chúng ta. Sau khi đám Thần Vương này chết, sẽ có thể phục sinh tại Thánh địa của bọn họ, Thiên cũng sẽ theo dấu mà lần, tìm được Thánh địa của bọn họ, tiến hành khống chế bọn họ!

Tư Mệnh còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thanh âm Tiêu Dao Đế từ ngoài thành truyền tới, nói:

- Bọn họ là muốn dẫn dụ càng nhiều Thần Vương tới đây! Chỉ là để cho những vị lão bối này hiến thân, dâng ra sinh mệnh của chính mình, ta...

Chung Nhạc trầm mặc không nói.

- Chuyện tình mà ngươi không làm được, ta có thể làm được!

Sắc mặt Tư Mệnh bình thản, cười nhạt nói:

- Nếu Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế cũng bị Thiên khống chế, vậy Đại Tư Mệnh cũng sẽ không ngồi yên nữa. Hắn tuyệt đối không cho phép tôn Tế Tự Thần Thiên này khống chế thần dân của hắn!

Tiêu Dao Đế há miệng phun ra một ngụm máu, đi lên thành lâu, nói:

- Ba hổ tranh đấu, ngươi sẽ không cần phải lo lắng nữa. Sau trận chiến này, ngươi không cần phải quan tâm Thiên nữa, cũng không cần quan tâm Đại Tư Mệnh nữa, không cần quan tâm Hắc Đế hay Bạch Đế nữa! Bất luận phương nào trong bọn họ thắng được, bọn họ cũng sẽ phát hiện gã Tiểu Đạo Tôn này đã lớn lên thành Đạo Tôn chân chính rồi! Phục Hy, đây chính là quà của ta tặng cho ngươi!

Tâm thần Chung Nhạc kích động, trong lòng bách vị tạp trần, đột nhiên bái thật dài chạm đất, nói:

- Ta tạ ơn đạo huynh, tạ ơn các vị!

- Không dám!

Tiêu Dao Đế, Trí Tuệ Đế và đám lão đầu tử, lão thái thái tóc bạc như cước sau lưng bọn họ nhao nhao hoàn lễ.

- Dường như mấy đời a! Dường như mấy đời a!

Một lão giả tóc bạc như cước nhìn ra ngoài thành, cảm khái ngàn vạn:

- Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn sóng vai cùng chúng ta chiến đấu, trấn áp Thần Vương Vạn Cổ. Hôm nay, Tiểu Đạo Tôn cũng cùng với chúng ta đối mặt với các Thần Vương. Quả thật dường như mấy đời a!

- Mười vạn năm, Hoàng tộc Phục Hy vẫn luôn chưa từng xuất hiện một nhân vật có thể đảm đương trọng trách, hiện tại đã xuất hiện rồi, cũng không tính là quá muộn!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, liên hệ với Đế tử Phục Thương trong Lục Đạo Giới Châu, thấp giọng hỏi:

- Đế tử, mấy người bọn họ đều là cố nhân của ngươi, ngươi không ra ngoài gặp mặt bọn họ một chút sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận