Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1821: Ta có cái chân to (2)

- Ta đã trở thành Đạo Thần, vô âu vô lo, không có nhân quả, hết thảy mọi nợ nần gì trên thế gian đều không quan hệ gì với ta, chuyện bồi thường các ngươi, sau này đừng nhắc lại nữa!

Tấm da mặt kia mỉm cười, nói:

- Bất quá, các ngươi nghĩ muốn tự đi tìm chết, ta làm sao sẽ không thành toàn cho các ngươi chứ? Các ngươi lên đây!

Đột nhiên, cái miệng của tấm da mặt kia chợt mở ra, một cái lưỡi màu đỏ tươi từ phía sau tấm da mặt kia chợt vươn ra, càng lúc càng dài, càng lúc càng rộng, vẫn luôn vươn tới dưới chân bọn họ.

Đám người nhìn chằm chằm cái lưỡi này, trong lòng có chút sợ hãi, không dám đạp lên. Cho dù là đám người Trí Tuệ Thiên Vương, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.

Nhưng Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Tà Đế thì lại bình thản mở ra bước chân, leo lên cái lưỡi này. Những người còn lại cũng chỉ đành bất đắc dĩ leo lên. Bọn họ vẫn chưa đứng vững, cái lưỡi kia đột nhiên cuộn trào, cuốn bọn họ lên, rơi vào trong miệng của tấm da mặt kia.

Bá!

Một đạo quang mang cực kỳ sáng chói lóe lên, đám người trừng lớn cặp mắt, nhưng cũng không thể nhìn thấy được bất luận thứ gì. Đợi tới lúc ánh mắt bọn họ khôi phục trở lại, có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh, lại phát hiện cái lưỡi kia đã biến mất không thấy đâu nữa, mà bọn họ vẫn như cũ đứng trước mặt tấm da mặt kia, phảng phất như bọn họ chưa từng bao giờ di động qua vậy.

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy tấm da mặt kia dần dần ẩn đi, biến mất không thấy đâu nữa.

Tiên Thiên Tà Đế cười híp mắt, nói:

- Phục Hy thị quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mặc dù chỉ còn lại một tiểu Phục Hy cuối cùng, cũng vẫn vô cùng đáng kính đáng sợ a!

Chung Nhạc chợt mỉm cười, quay sang hỏi Tiên Thiên Tà Đế.

Chung Nhạc khẽ giật mình, đảo mắt quan sát bốn phía. Quả nhiên cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, bọn họ quả thật đã được dịch chuyển tới phía đối diện, chỉ là khuôn mặt kia vẫn như cũ đang nhìn chằm chằm bọn họ, khiến cho bọn họ lầm tưởng rằng vẫn còn đứng tại chỗ.

- Nếu ta dù sao cũng phải chết, vậy sao Tà Đế đạo huynh không biết sao nói vậy? Cho dù có nói rồi, ngươi cũng không phải là không có tổn thất gì cả sao?

Ánh mắt trên tấm da mặt kỳ quái kia vẫn như cũ đang nhìn chằm chằm bọn họ. Ba tôn Thần Vương Thái Cổ đều thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nói:

- Ngươi muốn làm thịt hắn sao? Ta cũng muốn lắm! Tên khốn kiếp này năm xưa chính là tuyệt đối không có khả năng trở thành Đạo Thần, kết quả hắn đã cướp đoạt cơ duyên của chúng ta, đã thành nửa tôn Đạo Thần, khiến cho chúng ta hận tới mức hàm răng ngứa ngáy. Bất quá, ngươi rất nhanh sẽ chết rồi, cần gì nhớ nhung làm thế nào làm thịt hắn?

Cặp mắt của tấm mặt nạ kia vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu xem khí Hỗn Độn trong đầu hắn rốt cuộc đang che giấu cái gì, khiến cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

- Đi thôi! Chúng ta đã được hắn dịch chuyển tới phía đối diện rồi!

- Tà Đế đạo huynh, thần thông của vị đạo huynh vừa rồi kia, làm sao phá giải?

- Ta thật rất ưa thích tiểu tử này! Hắn rất tà tính, rất hợp khẩu vị của ta! Nếu không phải chúng ta nhất định phải giết chết hắn, ta thật sự muốn thu hắn làm môn hạ!

Tấm da mặt kia ở sau lưng Chung Nhạc phát ra âm thanh, nói.

Chung Nhạc cực kỳ khách khí nói:

Chung Nhạc cười híp mắt, nói:

Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả, nói với Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế:

- Vị tồn tại này là nửa tôn Đạo Thần? Đây là có chuyện gì?

- Năm xưa chúng ta đều bị hắn ám toán, kẻ nào cũng không phải là đối thủ của hắn! Chỉ có Hắc Đế là đối thủ đối ứng mà sinh, tương sinh tương khắc với hắn, mới có thể chiến thắng được hắn!

Rốt cuộc, đám người đi tới trước cấm chế thần thông do Thiên lưu lại, đó là một bức Thiên Đạo Đồ. Phong Vô Kỵ dẫn đầu đi trước, đi thẳng vào trong bức Thiên Đạo Đồ, đám người nhanh chân đuổi theo. Suốt quãng đường bình bình an an, rất nhanh đã đi xuyên qua bức Thiên Đạo Đồ này.

- Hắc Đế có thể đối phó hắn, chúng ta không được!

- Các vị yên tâm! Ta từng có hiệp nghị với các ngươi, tự nhiên sẽ dẫn các ngươi đi xuyên qua nơi này, các ngươi không tin tưởng nhân phẩm của ta sao?

- Kính xin ba vị đạo huynh chỉ điểm!

Chung Nhạc chỉ đành kiên trì dẫn theo bọn họ tiến vào cấm chế thần thông của Phục Mân Đạo Tôn. Một hồi lâu sau, đám người rốt cuộc sắp sửa đi ra khỏi phiến cấm chế này. Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

Đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương cười lạnh không thôi.

- Đương nhiên là không tin!

Tiên Thiên Thần Đế lắc đầu, nói:

Bọn họ cách địa phương phần rễ gốc Linh căn thứ chín rũ xuống càng lúc càng gần, đã đi tới dưới ngọn Thánh sơn do cái đầu của Táng Địa Thần Vương biến thành. Phần rễ của gốc Linh căn thứ chín này chính là cắm rễ trong đầu lâu của Táng Địa Thần Vương, thông qua thất khiếu của hắn thâm nhập vào, chiếm giữ bên trong đầu lâu hắn.

Đám người leo lên tòa Thánh sơn khủng bố này, đi tới trước cấm chế thần thông do Phục Mân Đạo Tôn thiết lập. Từng cặp từng cặp mắt rơi xuống trên người Chung Nhạc. Ba tôn Thần Vương Thái Cổ trực tiếp kẹp Chung Nhạc ở trung tâm, mặt đầy tươi cười, chính là lo lắng Chung Nhạc sẽ nhanh chân xông vào trong cấm chế của Phục Mân Đạo Tôn, bỏ bọn họ lại nơi này.

Chung Nhạc khẽ cười gượng hai tiếng, vạn phần chân thành nói:

Trong lòng Chung Nhạc thầm than một tiếng, chỉ đành bỏ qua, hiếu kỳ hỏi:

- Hắn cướp đoạt cơ duyên của chúng ta mà thành Đạo Thần. Dù sao cũng là cướp đoạt được, cho nên chỉ có thể trở thành nửa tôn Đạo Thần. Bất quá, cũng đã rất không tầm thường rồi, ít nhất có thể đánh cho chúng ta không thể phát tác được!

Tiên Thiên Tà Đế cười lạnh một tiếng, nói:

- Bản lãnh của hắn không đủ, không thể luyện ra hết toàn bộ dơ bẩn trong thân thể, chỉ có thể luyện ra nửa cỗ Đạo thân mà thôi!

- Sắp sửa đã đi tới cuối đường rồi, Dịch tiên sinh còn có di ngôn gì muốn nói? Không ngại hiện tại nói ra một chút a!

Chung Nhạc lúng ta lúng túng nói:

- Vô Kỵ tiên sinh chớ có nói đùa! Mọi người đều là hảo bằng hữu, đánh đánh giết giết làm gì để thương tổn hòa khí chứ?

Rốt cuộc, bọn họ cũng đi ra khỏi phiến cấm chế này, xuất hiện ở trước vực sâu do cái miệng đầu lâu của Táng Địa Thần Vương biến thành. Từng đạo từng đạo Tinh hà từ trên cao rủ xuống, rơi vào trong phiến vực sâu này.

Đám người dừng bước lại, nhao nhao nhìn về phía Chung Nhạc.

- Khoan động thủ đã!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Các vị, ta cho các ngươi nhìn chút thứ tốt a! Là một cái chân to! Tương Vương, ngươi còn không đi ra?

Ầm ầm!

Một cái chân rùa khổng lồ giống như Thiên trụ được hắn lấy từ trong Bí cảnh Đạo Nhất ra, dựng đứng sừng sững trước mặt mọi người, cực kỳ nguy nga to lớn.

Trong lòng mọi người nhất thời đại chấn. Đây là chân của một tôn Thần Vương Thái Cổ, không biết tại sao lại bị Chung Nhạc cất giấu trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.

- Là tên Tương Vương kia!

Sắc mặt ba tôn Thần Vương Thái Cổ đại biến.

Cái chân to kia dựng đứng sừng sững ở nơi này, không chút cử động, hồi lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Sắc mặt Chung Nhạc có chút khó nhìn, giơ chân đá đá cái chân to này mấy cái, thử dò xét hỏi:

- Tương Vương, đám người Thần Đế, Tà Đế, Ma Đế đều đang ở đây, ngài không đi ra chào hỏi một tiếng sao?

- Con mẹ nó! Ngươi hại ta!

Trong cái chân to kia vang ra thanh âm phẫn nộ của Tương Vương:

- Ta không có quan hệ gì với Phục Hy thị các ngươi cả! Ngươi đừng có hãm hại ta! Ta không nhúng tay vào vũng nước đục này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận