Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1503: Cuộc chiến Tốn Phong Hạp (1)

Chung Nhạc mặc dù đã đi xa, nhưng thanh âm vẫn như cũ quanh quẩn bên tai Phủ Nhai Đế Quân. Cặp mắt Phủ Nhai Đế Quân lộ ra dị sắc, không khỏi kinh ngạc tán thán:

- Đế Quân bái tướng Dịch tiên sinh, quả thật rất sáng suốt! Dịch tiên sinh không hỗ có danh tiếng tiên sinh!

Hiện tại Thủy sư Bàn Hồ đã rơi vào tử cục, bị một lưới bắt hết chỉ là vấn đề thời gian. Cho dù không có đại quân của Chung Nhạc hỗ trợ, hắn cũng có mười phần nắm chắc diệt trừ sạch sẽ chi Thủy sư Bàn Hồ này.

Bảy ngày sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đi tới Tốn Phong Hạp, Lũy Bích Quan đã ác chiến với Thủy sư Bàn Hồ được hai ngày rồi.

Tốn Phong Hạp là một địa phương hiểm ác. Quỹ tích ngôi sao nơi này vô cùng quỷ dị, từ xa nhìn lại, hình dạng giống như một cái đầu lâu đang mở ra cái miệng lớn gào thét. Tốn phong từ trong cái miệng lớn kia phun ra, xen lẫn một chút mảnh vỡ tàn tinh, dùng tốc độ cực cao phun trào ra ngoài.

Hai bên hạp cốc, vô số ngôi sao dựng cao như tường. Đó là vách đá do mảnh vỡ tàn tinh va chạm hình thành, độ dài kinh người. Trên vách đá chính là từng khỏa từng khỏa Tinh cầu. Vách đá hai bên kẹp Tốn Phong Hạp ở chính giữa, hình thành nên một mảnh địa phương hiểm ác. Bởi vì nơi này quá mức hung hiểm, không thích hợp cư trú, cho nên có rất ít Thần Ma cư ngụ ở nơi này.

Bàn Kê suất lĩnh phân nửa Thủy sư Bàn Hồ ngăn cản viện quân Lũy Bích Quan, chính là tuyển chọn ở nơi này, dựa vào chỗ hiểm mà thủ, ngăn chặn Tinh đồ của Lũy Bích Quan. Quân đội Lũy Bích Quan có thể đi vòng qua Tốn Phong Hạp, nhưng chỉ cần đi đường vòng, liền sẽ bị Thủy sư Bàn Hồ theo đuôi công kích. Hơn nữa, đi đường vòng sẽ tốn hao thời gian càng lâu hơn, sợ rằng phải hao tốn tới nửa năm đằng đẳng mới có thể tới được Trấn Thiên Quan. Thay vì như vậy, không bằng đơn giản chiếm cứ khu vực đối diện Tốn Phong Hạp, chống lại Thủy sư Bàn Hồ.

Trận chiến tại Tốn Phong Hạp lại là một màn tràng cảnh khác. Cuồng phong ở nơi này quá mãnh liệt, Thủy sư Bàn Hồ không thể đặt Thiên Hà vào trong hạp cốc, nếu không sẽ bị Tốn phong thổi bay, chỉ có thể kiến tạo Thủy trại trên Tinh bích của hạp cốc, dùng Thiên Hà xâu chuỗi từng khỏa từng khỏa Tinh cầu lại với nhau, hấp thu năng lượng từ trong những khỏa đại tinh kia. Bọn họ dựa vào chỗ hiểm trở mà phòng thủ, chiếm cứ địa lợi.

- Cái này thì không biết rồi! Tốn Phong Hạp vẫn còn đang phun ra mảnh xương vỡ, xem ra thời đại mà tôn Tiên Thiên Thần Đế này tử vong hẳn là cũng không quá cổ xưa!

Âm Phó Khang nghi hoặc hỏi:

- Tiên Thiên Thần Đế? Là Tiên Thiên Thần Đế của niên đại nào đã vẫn lạc ở đây?

- Bàn Kê bày trận như vậy, đủ để đối phó viện quân Lũy Bích Quan, nhưng nếu Lũy Bích Quan có viện quân, vậy chính là muốn chết, dễ dàng có thể công phá!

Âm Phó Khang nói:

Tốn phong ào ào thổi tới, Thiên Hà nhất thời chấn động kịch liệt, bị Tốn phong thổi cho biến thành thẳng tắp. Phần trước nhất của Thiên Hà rất nhanh bị hút vào trong Tốn Phong Hạp. Vô số lâu thuyền đại hạm cũng không kịp tránh né, lập tức cùng với Thiên Hà bị kéo vào trong Tốn Phong Hạp, bị cuồng phong thổi cho lăn lông lốc.

Mà quân đội Lũy Bích Quan tới tấn công, chính là tế khởi từng tòa từng tòa Lũy Bích Phi Thành, thôi động Lũy Bích Phi Thành mạnh mẽ đột phá Tốn Phong Hạp, nỗ lực đánh vỡ Tinh bích, đánh xuyên Thiên Hà, giết ra một con đường.

- Bàn Kê chiếm cứ địa lợi, thế như tường đồng vách sắt, dựa vào chỗ hiểm trở mà thủ, sao cô gia lại nói dễ dàng có thể công phá?

- Tổ tiên ta từng nói, cái đầu này là cái đầu của một tôn Tiên Thiên Thần Đế! Mảnh vỡ tàn tinh từ trong miệng hắn phun ra, thật ra chính là mảnh xương vỡ trong cơ thể hắn, cũng không biết là thật hay giả!

Bất quá, Tinh bích nơi này là do mảnh vỡ tàn tinh từ trong cái đầu lâu kia phun ra cấu thành, vô cùng kiên cố. Mà dọc theo từng đoạn từng đoạn Thiên Hà lại có Thủy sư Bàn Hồ đồn trú, Lũy Bích Phi Thành không thể đứng vững nền móng trong Tốn phong, cũng không thể lên đất liền. Trải qua mấy trận ác chiến, đại quân Thần Ma của Lũy Bích Quan tử thương thảm trọng, không thể không thối lui trở lại bờ bên kia.

Chung Nhạc từ xa xa quan sát trận thế của Thủy sư Bàn Hồ, đột nhiên mỉm cười, nói:

Thiên Hà bị kéo vào Tốn Phong Hạp, thậm chí ngay cả đám Tinh cầu cung ứng năng lượng cho Thiên Hà kia cũng bị kéo động, từng khỏa từng khỏa Tinh cầu thật lớn lăn tròn bay vào trong Tốn Phong Hạp.

Chung Nhạc nghi hoặc hỏi. Âm Phó Khang lắc đầu:

Chỉ thấy hỏa diễm ngoài mặt Thái Dương nhất thời bị thổi bay, bắt đầy thiêu đốt hạp cốc. Từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm bị hỏa diễm ầm ầm thiêu đốt. Mà nham thạch ngoài mặt Tinh cầu thì không ngừng bong tróc ra, rất nhanh đã lộ ra Địa hạch bên trong. Từng khỏa từng khỏa Tinh hạch bị Tốn phong thổi cho trăm ngàn lỗ thủng, va chạm lung tung khắp bốn phía, đụng cho vô số lâu thuyền đại hạm vỡ nát.

Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, gào thét lao tới. Sau một khắc, chiếc Cổ thuyền này trực tiếp cắm vào trong Thiên Hà, đụng cho dòng Thiên Hà này rẽ ngang, chảy vào trong Tốn Phong Hạp.

Không biết bao nhiêu cường giả Bàn Hồ thị trên thuyền bị hất bay ra ngoài. Tốn phong vừa thổi một cái, làn da toàn thân đám cường giả Bàn Hồ thị này nhất thời vỡ nát, huyết nhục điêu linh, chỉ còn lại từng cỗ từng bộ xương cốt lông lốc trong cuồng phong.

- Bàn Kê lão đệ!

- Nhạc phụ, ta từng nói qua dễ dàng sẽ có thể công phá, không có nói sai a?

Chung Nhạc gật đầu, thản nhiên nói:

Chung Nhạc căn bản không cho bọn họ cơ hội này. Đợi tới lúc Bàn Kê kịp phản ứng lại, tế khởi một thanh Thần kiếm chặt đứt Thiên Hà, thì dòng Thiên Hà này đã có hơn một nửa bị kéo vào trong Tốn Phong Hạp.

Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền bay ra khỏi Tốn Phong Hạp, nhìn cảnh tượng thê thảm trong hạp cốc, nhàn nhạt nói. Âm Phó Khang một trận không nói gì, thân thể đột nhiên trở nên thẳng tắp, nhục thân càng lúc càng quảng đại, cười ha hả, nói lớn:

Dòng Thiên Hà này là Thần binh do Bàn Hồ thị dùng nước của Thiên Hà luyện ra, là một cái chỉnh thể. Tuy nói nó có thể tụ cũng có thể tán, nhưng cũng cần có kẻ chưởng khống thôi động mới có thể khiến cho nó tụ tán tùy ý được.

- Đế tộc hèn mọn, cũng xứng xưng huynh gọi đệ với Hoàng tộc ta?

Bàn Kê sát khí đằng đằng, tế khởi nửa dòng Thiên Hà còn lại, không đếm xỉa gì tới Âm Phó Khang, chín đạo mục quang rơi xuống trên người Chung Nhạc, thanh âm khàn khàn, nói:

- Dịch Quân Vương hảo thủ đoạn! Ngươi bất quá chỉ là một tên Nhân Tộc hèn mọn, địa vị thấp kém, cũng không xứng nói chuyện với ta! Nhưng ta lại cực kỳ thưởng thức bản lĩnh của ngươi. Xem ra, một chi đại quân còn lại của Thủy sư Bàn Hồ ta cũng đã không may mắn thoát nạn rồi a?

Thủy sư Bàn Hồ do Bàn Kê suất lĩnh có hơn phân nửa bị kéo vào trong hạp cốc. Chỉ nghe thanh âm nổ vang ầm ầm không ngừng vang lên, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm va chạm lên trên hai vách hạp cốc, lâu thuyền vỡ nát, tướng sĩ Bàn Hồ thị trên thuyền cũng đều bị đụng cho tan xương nát thịt. So ra, mức độ kiên cố của lâu thuyền đại hạm xa xa không bằng được Lũy Bích Phi Thành, lâu thuyền bị cuốn vào trong Tốn Phong Hạp, có thể từ trong hạp cốc chạy thoát ra sợ rằng cũng không nhiều lắm.

- Tính toán thời gian một chút, hiện tại bọn họ hẳn là cũng đã hồn phi phách tán rồi. Chẳng những là bọn họ, còn có Vũ Lâm Quân cũng đã bị ta xóa tên rồi. Bàn Kê sư huynh rất nhanh sẽ liền nối gót bọn họ a! Các ngươi ở trên trời có linh thiêng hẳn là sẽ không tịch mịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận